Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 601

Ý nói nếu có vấn đề thì cũng là trách nhiệm của Hứa Kiến Sinh và Lý Tĩnh mà thôi.
Bà Hứa nghe xong đập bàn: "Xảo nó nói không sai, Kiến Sinh à, anh là bác cả, dạy dỗ con cháu là trách nhiệm của anh. Con cháu nó phạm sai lầm thì do người dạy dỗ nó, sao có thể không cho nó chuyển lên chính thức chứ."
Hứa Mai Tử có được chuyển lên chính thức hay không bà Hứa không quan tâm. Nhưng Lưu Xảo có nói với bà ta rồi, nếu như Mai Tử không chuyển lên được chính thức thì cuộc sống trong nhà cũng không dễ sống, sau này bọn họ sẽ không quan tâm đến hai người già bọn họ nữa.
Từ khi thằng ba chia ra ở riêng, bà Hứa cũng biết là bà ta đè ép lâu năm, bây giờ không đè được nữa rồi. Bây giờ nhà của thằng hai vì chuyện công việc của Lỗi Tử nên chịu nghe lời bà ta. Nhưng nhà thằng ba thì không quản được rồi.
Cho nên lần này dù như thế nào thì bà Hứa cũng phải bắt cho bằng được Hứa Kiến Sinh giúp cho Mai Tử được chuyển thành chính thức. Để có thể cho Lưu Xảo và Hứa Kiến Bình thấy được bản lĩnh của bà ta, sau này không dám kinh thường bà ta nữa.
Lý Tĩnh kéo áo Hứa Kiến Sinh: "Anh à, hay là anh suy nghĩ xem có cách nào không?"
Bị bà Hứa chửi một trận xong, Lý Tịnh cũng sợ hãi, không biết nên làm như thế nào.
Hứa Kiến Sinh đờ mặt ra. "Mẹ, thế bây giờ mẹ muốn con phải làm sao. Mẹ còn muốn con làm cái gì nữa? Mấy năm nay những gì con làm vẫn còn chưa đủ sao? Những gì con nợ cái nhà này, không phải là con cũng đang trả hay sao? Bốn đứa trẻ, một mình con nuôi lớn từng đứa một, cho tụi nó ăn học đàng hoàng. Những lúc khó khăn, con và Lý Tĩnh chịu đói cũng không để tụi nó phải đói. Mẹ còn muốn con phải làm gì nữa chứ?"
Câu nói cuối cùng giống như là muốn hét lớn lên vậy.
Mọi người trong nhà cũng không nghĩ là Hứa Kiến Sinh lại kích động đến như vậy. Từ trước tới giờ chỉ có bà Hứa nói, hắn ta không bao giờ dám cãi nửa lời. Không ngờ lần này lại nói như vậy.
Bà Hứa cũng ngây người ra nhưng sau đó cũng kịp phản ứng, ngồi trên nền nhà khóc: "Sao số tôi lại khổ như vậy chứ, nuôi ra một đứa bất hiếu như vậy. Nhiều năm nay cũng không nuôi tôi, giờ chỉ nhờ nó giúp một đứa cháu gái, vậy mà đã la ầm lên rồi. Ông trời ơi, sao tôi sống được nữa đây."
Tiếng khóc của bà Hứa lớn đến nỗi làm kinh động đến những người khác trong thôn.
Không lâu sau đã có một đám người vây quanh trước cửa nhà.
Ông Hứa thấy mất mặt, đập bàn nói: "Được rồi, tết đến nơi rồi, còn cãi nhau gì nữa. Không thấy mất mặt à."
Không thấy mặt của Hứa Kiến Sinh đã biến sắc luôn rồi sao mà lại còn đổ dầu vào lửa. Lúc này ông Hứa chỉ muốn đá bà ta một phát.
"Kiến Sinh à, việc này mẹ con chỉ nói bậy vậy thôi, nếu con thấy không vui… thì thôi vậy." Ông Hứa bất đắc dĩ nói.
Hứa Kiến Bình nghe xong giận dỗi: "Cha à, cha nói như vậy là không đúng rồi. Dù sao cũng là người một nhà, trong nhà xảy ra việc chả lẽ anh cả không thể ra tay giúp đỡ sao? Lúc đầu anh cả đưa việc cho Lỗi Tử con anh ba con cũng chả nói câu nào. Bây giờ không thể giúp nhỏ ba nhà bọn con hay sao?"
Hứa Kiến Sinh nghe em mình nói như vậy, trong lòng khó chịu vô cùng.
Dù cho là nhà của thằng hai hay thằng ba thì cũng cảm thấy hắn ta phải bỏ ra cho nó. Phải nuôi dưỡng cháu, nếu nuôi không tốt thì phải có trách nhiệm. Công việc đã cho nhà thằng hai rồi thì cũng phải giúp đỡ cho nhà thằng ba.
Mọi người đều nghĩ như vậy mới là đúng đắn.
Nhưng còn con của hắn ta thì sao? Hai đứa con hắn ta để ở quê nuôi bây giờ không còn nữa rồi, không nhận hắn ta nữa, hắn ta kiếm ai để mà trách đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận