Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 444

Thấy càng lúc càng xa rồi mà Hứa Nam Nam vẫn không nói lời nào, anh không nhịn được nữa, bước tới kéo cánh tay Hứa Nam Nam.
"Nam Nam."
Hứa Nam Nam đột nhiên bị anh kéo thì giật mình. Tròn mắt nhìn anh.
Lâm Thanh Bách nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, lại có phần không nói nên lời được nữa, nhịn một lúc mới nói: "Em có ý kiến ​​gì về những lời anh vừa nói với bọn họ không?"
Hứa Nam Nam lắc đầu. Làm gì có ý kiến gì. Anh Lâm nói những lời như thế không phải là vì cô sao?
Thấy Hứa Nam Nam lắc đầu, trái tim Lâm Thanh Bách cuối cùng cũng được đặt xuống, anh nhẹ nhõm thở một hơi. Mấy ngày nay anh xoắn xuýt vì chuyện Nam Nam có người yêu hay không, hoặc là Nam Nam nên tìm người yêu như thế nào thì anh mới có thể yên tâm. Kết quả sau mấy ngày vật lộn, càng nghĩ càng thấy phiền muộn. Sau khi xem xét qua tất cả những người trẻ tuổi mà anh biết, cảm thấy ai cũng có vấn đề. Nhất là khi nghĩ đến cảnh Nam Nam ngồi sau xe đạp của người khác là lòng anh giống như bị ngâm trong hũ giấm, chua đến mức đau đớn. Sau đó anh dứt khoát nghĩ, cứ để Nam Nam luôn luôn ngồi sau xe đạp của mình không phải là được rồi sao.
Vừa nghĩ như thế xong thì lập tức cảm thấy thoải mái. Đến lúc này anh mới nhận ra cô gái nhỏ này không biết từ lúc nào đã chạy vào lòng anh rồi.
Có lẽ là do trước kia nghe người mình kính trọng nhất khen ngợi cô nên anh đã ghi vào trong lòng. Sau đó khi vào lần đầu gặp mặt, cô gái nhỏ bị người ta bắt nạt đáng thương biết bao, thế mà sau đó còn trở nên thật hung dữ khác hẳn những cô gái khác. Sau đó, khi hai người tiếp xúc qua lại, anh nói gì cô cũng tin... Nói cô ngốc, nhưng lại thấy cô luôn thông minh sáng suốt. Dù sao thì chính là anh cứ cảm thấy cô tốt, tốt đến mức khiến anh không buông ra được. Luôn lo lắng cô sẽ bị người khác bắt nạt.
Lâm Thanh Bách hắng giọng, trịnh trọng nói: "Vậy, em cũng đồng ý?"
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, Hứa Nam Nam buồn bực hỏi: "Đồng ý cái gì?" Cô đã ưng thuận với anh Lâm chuyện gì sao?
Lâm Thanh Bách nhìn vẻ mặt không biết gì của cô, thế là vẻ mặt trịnh trọng của anh cũng sắp không giữ được nữa.
"Đồng chí Nam Nam, bây giờ anh đang nghiêm túc nói chuyện quan trọng với em." Lâm Thanh Bách cố hết sức kéo căng mặt để tỏ ra nghiêm túc.
Hứa Nam Nam bị dáng vẻ này của anh làm cho cũng có phần căng thẳng, nuốt nước bọt: "Em, em cũng đang nghe rất nghiêm túc mà."
Trông thấy Hứa Nam Nam như vậy, Lâm Thanh Bách đã biết đối phương không hiểu tâm tư của anh. Anh đã nói rõ như vậy rồi mà còn không rõ ràng sao?
Cũng là tuổi còn nhỏ quá.
Lâm Thanh Bách hít vào một hơi, gương mặt trịnh trọng nhìn vào mắt cô, nhìn thẳng khiến cho nhịp tim của Hứa Nam Nam cũng bắt đầu tăng nhanh.
Hai tay của anh đặt lên vai Hứa Nam Nam, khom người, cúi đầu, nói từng câu từng chữ: "Đồng chí Nam Nam, hai chúng ta hẹn hò đi."
"!" Hứa Nam Nam trợn tròn mắt.
Cô vừa nghe thấy gì vậy? Anh Lâm nói gì với cô thế, hẹn hò? Hẹn hò... Yêu đương!
Hứa Nam Nam cảm thấy nhịp tim của mình có chút không bình thường.
Thấy Hứa Nam Nam mãi vẫn không nói gì, trong lòng Lâm Thanh Bách lại bắt đầu buồn bực. Không nói gì là ý gì? Đồng ý hay là không đồng ý. Đây là muốn từ chối nhưng lại không tìm được lý do?
"Nam Nam, anh biết là có hơi bất ngờ, anh cũng cảm thấy khá là đường đột. Nhưng anh thấy chuyện hẹn hò này cũng là chuyện sớm muộn, có phải không? Cho nên chúng ta cứ thản nhiên tiếp nhận.
Em thử nghĩ xem, em còn nhỏ như này, sau này nhỡ đâu người gặp được là người không tốt thì biết làm sao bây giờ? Nhỡ đâu gả cho một người không tốt, hối hận thì phải làm sao. Chúng ta cũng quen nhau lâu như vậy rồi, em biết rõ cách làm người của anh. Hẹn hò với anh cũng là chịu trách nhiệm với cuộc sống sau này, em thấy sao?"
Lâm Thanh Bách cố gắng nói nhẹ nhàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận