Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 557

Thật là, ức hiếp cậu ta tốt tính phải không.
Rất nhanh, lúc người thanh niên đeo kính nhìn cái đầu chó bằng đồng trên cửa hàng Taobao kia, ánh mắt cũng trợn tròn.
Đặc biệt là dấu chân còn chưa được lau sạch ở trên đó… Cậu ta nhớ khi còn bé có nghe bà kể về kinh nghiệm tìm được chiếc đầu chó truyền kỳ kia…
Gửi một tin nhắn đi, kết quả đối phương chỉ đáp một câu, không rảnh.
Lúc Hứa Nam Nam tỉnh dậy, bên ngoài truyền tới tiếng nói của Lâm Thanh Bách.
Cô vội vàng xuống giường, đứng dậy mở cửa.
Lâm Thanh Bách đứng ở cửa, tới khi nhìn thấy Hứa Nam Nam mới yên tâm: "Nghe Thanh Tùng nói em vừa về đã chạy vào phòng, vẫn còn mệt mỏi sao?" Thời tiết ở đây lạnh hơn ở Nam Giang, anh chỉ lo cô không thích ứng nổi, có thể sẽ bị cảm.
"Không sao, chỉ là đi đường mệt thôi."
Lâm Thanh Bách nhéo nhẹ mũi cô một cái: "Đi xuống ăn cơm đi đã, ăn xong thì lên nghỉ ngơi tiếp."
Hai người xuống lầu, Lý Uyển đã bày biện xong thức ăn. Lâm Trường Chinh và Lâm Thanh Tùng đang ngồi ở bên bàn, cũng không biết đang nói chuyện gì mà Lâm Thanh Tùng trông như chuột gặp phải mèo vậy.
Thấy Lâm Thanh Bách và Hứa Nam Nam, Lâm Thanh Tùng như nhận được đại xá: "Ăn cơm, ăn cơm thôi."
Lâm Trường Chinh tức giận trừng mắt với cậu ta, nhìn dáng vẻ không tim không phổi của cậu ta, cũng lười dạy dỗ tiếp. Nuôi đứa này ở bên cũng không bằng được như anh cậu ta sau này mới trở về.
Lý Uyển bưng chén đũa tới, nhìn thấy Hứa Nam Nam, căng mặt nói: "Hôm nay Nam Nam sao thế, Hỉ Mai lên tìm cháu, cháu không để ý tới người ta thì thôi, thế mà còn đóng sập cửa ngay mặt người ta là sao thế. Hỉ Mai tức giận bỏ về luôn rồi đấy."
Hứa Nam Nam sững sờ nói: "Có sao ạ, cháu vừa về đã đóng cửa, thật sự không để ý." Khi đó trong đầu cô toàn là tiếng ting tinh ting, nào để ý chuyện khác. Hơn nữa, cô cũng không muốn nói gì với Tôn Hỉ Mai cả. Không cần nghĩ cũng biết Tôn Hỉ Mai cũng không nói được gì tốt đẹp, cô cũng không phải kiểu tự ngược để mà đợi người ta tới nói chuyện ghét bỏ cô đâu.
Lý Uyển cho cô vẻ mặt kiểu đang lừa ai đấy, bà ta cũng không tin Hứa Nam Nam không để ý, rõ ràng cô đang cố ý chọc giận Hỉ Mai.
Lâm Thanh Bách gắp thức ăn cho Hứa Nam Nam, vẻ mặt không lạnh không nhạt nói: "Con và Nam Nam cũng chỉ ở đây có hai ngày. Nếu không thích thì sau này sẽ không về nữa cũng được. Dì khoan dung chút, tốt xấu gì cũng để mọi người thoải mái mấy ngày này đôi chút."
Rõ ràng anh rất bất mãn với hành động nhằm vào Hứa Nam Nam của Lý Uyển.
"Được rồi, ăn cơm thôi, không cần phải vì người ngoài mà gây bất hòa trong gia đình." Lâm Trường Chinh nghiêm túc nói.
Lý Uyển cũng không thể nói tiếp được nữa, nhưng trong lòng lại thấy khó chịu. Cũng không biết Hỉ Mai về nhà sẽ nói thế nào, lỡ như đắc tội với người ta thì phải làm sao đây.
Ăn cơm trưa xong xuôi, Lâm Thanh Bách còn phải làm việc, Hứa Nam Nam thì đến nhà thủ trưởng Chu gặp thủ trưởng Chu.
Hai người vừa ra khỏi nhà, bà Tôn đã tới cửa.
Bình thường nhà họ Lâm và nhà họ Tôn rất gần nhau, bà Tôn đến nhà cũng không có gì lạ, chỉ là lần này sắc mặt không được tốt lắm.
Buổi trưa sau khi về nhà, Tôn Hỉ Mai tức giận không thèm ăn cơm. Cô ta bị Hứa Nam Nam đóng sập cửa ngay trước mặt, cuối cùng Lâm Thanh Tùng cũng không thèm nói hộ cô ta tiếng nào, cô ta tức giận bỏ thẳng về nhà.
Sau khi bà Tôn biết con gái mình chịu uất ức ở nhà họ Lâm, đi thẳng tới nhà tìm Lâm Trường Chinh và Lý Uyển.
"Anh Lâm, Lý Uyển, tôi cũng không tiện nhúng tay vào chuyện của bọn nhỏ. Thế nhưng như thế thật quá đáng, Hỉ Mai nhà chúng tôi tới nhà hai người, nhưng có phải hai người quá xem thường nó rồi không. Để một người ngoài ức hiếp Hỉ Mai của chúng tôi. Đây là đang hạ thấp mặt mũi với ai đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận