Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 559

Nói xong, bà ta hất tay Lý Uyển ra, lập tức rời đi.
Lý Uyển vô cùng sốt ruột, không đuổi kịp, bà ta lại quay lại nói chuyện với Lâm Trường Chinh: "Anh nói xem sao vừa rồi anh lại nói như thế, bây giờ đã làm mích lòng với người ra rồi đấy."
"Mích lòng thì sao chứ, anh nói với em luôn, cho dù lần này Thanh Bách không dẫn ai về nhà, anh cũng không để Thanh Bách cưới con gái nhà bọn họ đâu." Lâm Trường Chinh hừ một tiếng, đặt ly trà xuống đi lên lầu.
Tôn Bác Văn là người thế nào chứ, thứ đầu cơ trục lợi, hành động lần đó đã đắc tội không biết bao nhiêu người. Nếu không phải may mắn thì bây giờ không chắc còn có thể ở lại yên ổn ở cái khu này đâu.
Ngay cả khi sau này Tôn Bác Văn có cơ hội hoành hành, thế cũng sẽ không lâu dài được. Dù sao trên đời này, cái thiện vẫn luôn áp đảo cái ác. Lúc trước ông không có cách nào khác, nhưng Thanh Bách không thể có quan hệ với một người như Tôn Bác Văn được.
Nếu thật sự có một ngày như thế, ông và Thanh Bách có cắt đứt quan hệ cũng được.
Lý Uyển thấy ông để lại lời này rồi lập tức đi lên lầu, trong lòng vô cùng chua xót. Hoá ra chỉ có một mình bà ta lo lắng cho cái nhà này thôi. Mấy người còn lại đều là người không tim không phổi.
Nghĩ tới thái độ của chồng và con trai dành cho mình, bà ta tủi thân ngồi trên ghế sofa lau nước mắt. Những năm qua, bà ta xây dựng quan hệ tốt với người ta ở khắp nơi, chẳng phải là vì hy vọng cái nhà này được tốt đẹp, Lâm Trường Chinh và bọn trẻ có được tương lai sao. Bây giờ ầm ĩ, ai cũng có ý kiến với bà ta.
Thím Lý ở trong phòng nghe thấy tiếng khóc của bà ta, trong lòng cũng không vui vẻ. Lần trước ở Nam Giang, bởi vì chuyện của Lý Tĩnh nên cảm tình giữa hai người cũng không còn như trước. Nhưng trong lòng thím Lý lại đau lòng cho người đã từng là tiểu thư này. Đứa bé do một tay mình nuôi lớn, sao có thể không đau lòng chứ.
Bà ấy suy nghĩ một chút, vẫn rời khỏi phòng, cầm khăn lau nước mắt cho Lý Uyển: "Đừng khóc, thủ trưởng Lâm cũng nói đã nói rồi, chuyện trong nhà con cũng đừng quan tâm."
"Thím Lý, không phải con làm thế là vì lo sau này anh ấy không bảo vệ nổi cái nhà này sao."
"Thế nhưng không phải lúc đó cậu ấy cũng bảo vệ được con rồi đó sao. Lý Uyển này, không cần biết có tốt hay không, người một nhà có thể đồng lòng mới là quan trọng nhất. Con nhìn cảnh ồn ào của Lý Tĩnh đi, con muốn học theo con bé sao?"
Lý Uyển hít mũi một cái: "Con chỉ lo sau này anh Lâm sẽ oán giận con."
"Có gì mà oán chứ, lúc đó lại không phải là con theo đuổi đòi kết hôn. Thả lỏng chút đi, thủ trưởng Lâm đã lên tiếng rồi, con đừng quản nữa."
Bị thím Lý nói như thế, Lý Uyển không trút ra được sự bức tức và ấm ức của mình. Trong lòng bà ta cảm thấy rối rắm, cảm thấy khó chịu. Thế nhưng bà ta lại cảm thấy, dường như tình cảnh hiện giờ của bà ta hình như cũng không phải là thứ mà bà ta mong mỏi.
Hứa Nam Nam ở nhà thủ trưởng Chu cả một buổi chiều.
Tiếp xúc với thủ trưởng Chu trong một thời gian dài, cô lại càng cảm thấy người này thật dễ sống chung. Không kiêu ngạo, bình dị gần gũi, chỉ là hay ba hoa. Lúc nói tới những chuyện huy hoàng vào thời kỳ đánh giặc, kể rất hay giống như chuyện thần thoại, hệt như bộ phim kháng Nhật "Tay không xé giặc ngoại xâm" nổi tiếng vậy.
Nói đến phần sau, thủ trưởng Chu lại bắt đầu tưởng nhớ tới những người anh em đã hy sinh.
"Là do vũ khí của bọn bác quá yếu, mấy cái do thời nhà Hán tạo ra toàn phải hai người cùng dùng chung một cái. Bên phía giặt Nhật Bản toàn là vũ khí do Đức chi viện. Mọi người thật sự là dùng cả tính mạng để lấp vào đấy."
"Nam Nam à, quốc gia sau này đều phải dựa vào mấy người thế hệ các cháu xây dựng rồi. Mấy người thời bác cũng sắp không còn sức nữa rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận