Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 324

Không phải người yêu mà còn chạy lên hầm mỏ làm loạn. Hủy hoại danh tiếng của nữ công chức. Vệ Quốc Binh lập tức phẩy tay, gọi mấy thanh niên gác cổng ở cổng vào.
"Người này đến hầm mỏ chúng ta giở trò lưu manh, kéo đến đồn cảnh sát đi."
Mấy anh trai bảo vệ ở cổng lập tức xắn tay áo lên đi bắt người. Mẹ nó, cả ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, vừa đúng lúc có người đến cho các anh có cơ hội lập công.
Đổng Vũ thấy người ta sắp bắt mình thì bị dọa đến mức nghệt mặt ra. Chỉ về phía Hứa Nam Nam nói: "Con vợ kia, sao có thể đối xử với người đàn ông của mình như vậy hả. Sau này nếu như chúng ta kết hôn rồi, xem tôi làm sao xử lý cô." Thân hình thế này, còn không đủ cho hắn ta đá một cái.
Thấy hắn ta còn giở trò du côn, người gác cổng nhanh chóng xông tới bắt người.
Hứa Nam Nam trực tiếp chạy qua đá vào bụng hắn ta một cái: "Cho anh giở trò lưu manh này, đồ khốn nạn nhà anh." Đá một cái vẫn không đủ, cô lại cầm túi đập vào đầu hắn ta.
Vệ Quốc Binh và những người khác đều chết lặng người nhìn điệu bộ này của Hứa Nam Nam. Cô gái nhỏ bình thường rất yếu đuối, khi tức giận lên cũng ghê gớm quá.
Hứa Nam Nam đánh đến mức Đổng Vũ không còn sức chửi bới nữa thì mới buông tay ra, nói với Vệ Quốc Binh: "Chú Vệ, cháu không quen biết người này, không biết anh ta nghe thấy tên cháu ở đâu mà nhảy ra hại cháu. Loại người này tuyệt đối không thể nhân nhượng, loại lưu manh này, phải bắt đến đồn cảnh sát."
"Cháu yên tâm, bọn chú đưa đi ngay bây giờ. Thể loại lưu manh này chính là tai hoạ." Vệ Quốc Binh gật đầu nói rồi nhanh chóng sắp xếp người đưa đến đồn cảnh sát, tránh việc ầm ĩ khó coi trước cổng hầm mỏ.
Đổng Vũ vẫn chưa hoàn hồn thì đã bị hai chàng trai túm cánh tay bắt đi rồi.
Đợi người đi, Vệ Quốc Binh nói: "Cháu không quen biết người này thật sao? Chẳng phải anh ta nói mẹ anh ta và nhà ông Vu quen nhau sao, chuyện này cháu vẫn nên mau chóng trở về nói với nhà ông Vu một câu, xem chuyện là thế nào. Sau này cũng cẩn thận một chút."
Hứa Nam Nam gật đầu, cô cũng không biết đây là ai. Vừa rồi giận quá nên cũng không có tâm trạng hỏi.
Xảy ra chuyện thế này, trong lòng Hứa Nam Nam cũng khá phiền muộn. Suốt đường đi không dám chậm trễ một khắc, cô sải bước về phía nhà, rất nhanh đã tới nhà.
Đúng lúc Tiểu Mãn đang ngồi trong sân làm bài tập.
Bà Vu đang nấu cơm ở trong bếp. Tuy rằng tay nghề của Hứa Nam Nam tốt hơn bà ấy, nhưng bà ấy cảm thấy Hứa Nam Nam phải đi làm, không thể để cô chăm sóc người già họ được. Hơn nữa sau này bà ấy và ông Vu già rồi đều phải dựa vào sự chăm sóc của con cháu, bây giờ vẫn còn hoạt động được, phải cố gắng hết sức để không kéo chân chúng nó. Vậy nên việc nội trợ trong nhà, hầu như bà ấy không để Hứa Nam Nam phải bận tâm.
"Chị, chị về rồi ạ."
Tiểu Mãn chào hỏi xong thì lại tiếp tục làm bài tập, thái độ rất nghiêm túc.
Hứa Nam Nam cũng không làm ảnh hưởng đến cô bé, vào phòng thay quần áo thì đến nhà bếp giúp việc. Vu Đông Lai và bà Vu đều đang ở trong bếp. Một người nấu cơm, một người thái rau, khung cảnh rất hài hoà.
"Bà, để cháu làm cho." Hứa Nam Nam định đi lấy cái xẻng xào, nhưng bà Vu không cho cô lấy, bảo cô ngồi nghỉ ở một bên: "Đi làm cả ngày rồi, chắc chắn rất vất vả, nghỉ ngơi cho tốt. Tối nay chúng ta ăn bánh canh, xào thêm một chút rau." Mức độ cuộc sống thế này, cũng là đặc biệt trong số các nhà gần đây. Bình thường ngoài lương thực được phát của hai cụ thì lương thực tinh chế mà Hứa Nam Nam đem về cũng chưa từng đứt đoạn.
Hứa Nam Nam cũng không tranh giành, ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận