Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 678

"Người đưa cô ta đến cục công an trở về nói rằng, hình như gia đình đối tượng kết hôn lúc trước của cô ta xảy ra chuyện, hình như còn là do cô ta làm hại, bây giờ gia đình đó không chịu nhận cô ta. Chao ôi, đều là do cô ta tự mình chuốc lấy."
Hứa Nam Nam vừa nghe đã biết Lưu Kiến Quân đã xảy ra chuyện. Lại liên tưởng đến những câu nói Hứa Hồng thì biết tại sao Hứa Hồng lại nói do Lâm Thanh Bách hại chị ta rồi. Đoán chừng là Lâm Thanh Bách đã ra tay với Lưu Kiến Quân, hơn nữa còn lợi dụng Hứa Hồng giúp một tay.
Khi Lâm Thanh Bách đến đón cô, cô ngồi trên xe rồi đề cập đến chuyện Hứa Hồng đã đến hầm mỏ quậy phá. Lúc nghe Hứa Hồng suýt chút nữa làm Hứa Nam Nam bị thương, ánh mắt của Lâm Thanh Bách lập tức trở nên lạnh lẽo. Anh dừng xe rồi quay lại nhìn cô: "Em không bị thương chứ?"
"Không có, đồng nghiệp của em là Lưu Song Song một cước đá bay cô ta lên luôn ấy." Hứa Nam Nam nhắc đến chuyện đó thì lại hơi kích động. Sau chuyện đó, cô còn đặc biệt hỏi thăm sao Lưu Song Song lại có tài nghệ tốt như vậy. Cô còn định theo cô ấy học vài chiêu, kết quả người ta lại nói đó chỉ là phản ứng trong tình huống khẩn cấp, bình thường không làm được như vậy.
Rõ ràng là cô ấy không muốn tiết lộ mà.
Lâm Thanh Bách mỉm cười, anh càng thấy hài lòng với sắp xếp của bên trên. Có người ở bên cạnh cô gái nhỏ thì anh cũng yên tâm hơn. Bây giờ, tình hình Nam Giang cũng khá ổn định rồi. Về phần những thành phần không yên phận thì tạm thời chưa thấy, chờ thời cơ tới sẽ loại bỏ toàn bộ. Sau này, môi trường sống của cô gái nhỏ cũng sẽ được an toàn hơn.
Ừ, còn có tên họ Cao ở tỉnh lỵ nữa. Tạm thời vẫn phải giữ lại.
"Nam Nam, động cơ lần trước đã bắt đầu đi vào sản xuất rồi." Lâm Thanh Bách nói cho Hứa Nam Nam biết tin tức mà mình có được từ bên trên. Đây cũng là chuyện cơ mật. Nhưng Hứa Nam Nam có quyền được biết chuyện này, bởi không có cô thì sẽ không có những thứ đó.
Hứa Nam Nam nghe thấy tin tức này thì hai mắt tỏa sáng: "Nhanh như vậy ư?"
Mới có mấy tháng thôi mà, chẳng trách người đời sau đều nói người của thời đại này rất liều mạng, quả nhiên là thật. Tuy rằng những tài liệu đó đã là thành phẩm, nhưng phải hoàn toàn hiểu rõ, sau đó còn phải chỉ điểm sản xuất, cũng phải tốn rất nhiều thời gian.
"Những nhân viên nghiên cứu làm việc chẳng phân biệt ngày đêm, nghe nói có vài người còn mệt đến mức gục ngã."
"Bọn họ thật vĩ đại." Hứa Nam Nam nói ra lời nói tự đáy lòng. Cô từng nghe Lâm Thanh Tùng nói rằng đãi ngộ của nhân viên nghiên cứu thời buổi này không hề cao, bọn họ có thể liều mạng như vậy đều là vì lòng yêu nước. Những người đó ai cũng xứng đáng được kính trọng.
Nghĩ đến những gì mà những người này có thể gặp phải trong những năm tới, Hứa Nam Nam cảm thấy kế hoạch của mình nên tiến hành nhanh hơn một chút.
Đáng tiếc là tiến độ của Cổ Lỗ Sĩ không nhanh được, dù sao thì những sách vở đó cũng phải tìm người thẩm định lại rồi mới in ấn được, lượng công việc thật sự rất lớn. Hơn nữa, Cổ Lỗ Sĩ giúp cô chuyện lớn như vậy, người ta lại còn không thiếu tiền, giúp đỡ hoàn toàn là vì tình hữu nghị, nên Hứa Nam Nam cũng không tiện thúc giục cậu ta.
Hứa Nam Nam đang suy nghĩ đến những chuyện này thì xe đạp của cô và Lâm Thanh Bách đột nhiên bị người khác chặn lại.
Khuôn mặt Hứa Kiến Hải tràn đầy vẻ tang thương, dường như định quỳ xuống bất cứ lúc nào: "Nam Nam, xin cháu hãy thả Hồng Hồng đi, con bé sai rồi, chờ về nhà chú sẽ dạy dỗ con bé đàng hoàng. Cháu nói mấy người đó thả Hồng Hồng ra được không. Con bé đã đủ khổ rồi."
Ở trước mặt Lâm Thanh Bách, gã ta cũng không dám gây chuyện với Hứa Nam Nam, chỉ có thể ăn nói khép nép cầu xin cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận