Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 274

“Chúng tôi có thể khuyên đồng chí Hứa Nam Nam nhưng người ngoài thì không thể quản được họ.
Việc này mỏ không thể làm được, có điều chủ nhiệm Hứa dù sao cũng là cán bộ của mỏ, làm việc ở mỏ đã nhiều năm, còn chủ động nhường nhà để giải quyết vấn đề nhà cửa cho người lớn tuổi và công nhân trẻ.
Mỏ chúng ta cũng không thể không quan tâm mọi người. Giờ thì nhà đã không còn nữa rồi, nhưng phía kí túc xá độc thân tôi sẽ nghĩ cách để dành ra một phòng, mọi người đến đó ở đi."
Nghe thấy lời này, Lý Tĩnh lập tức nôn nóng: "Chỗ đó thì rộng được bao nhiêu chứ? Chúng tôi làm sao mà ở được?" Căn nhà hai phòng cô ta còn chê chật, bây giờ chỉ một phòng, hơn nữa còn kí túc xá độc thân không có gì cả, bếp không có, nhà vệ sinh thì là dùng chung, mặt bằng cũng chỉ tầm mười mét vuông.
Lý Thành Văn cau mày, không thèm quan tâm đến cô ta nữa, đi qua nói với Hứa Kiến Sinh: "Chủ nhiệm Hứa, giờ bên mỏ cũng chỉ còn có cách này. Anh cũng biết tình hình rồi đấy, nếu như có nhà trống thì người ta đã sớm lấy rồi, đâu có giữ lại được.
Bây giờ chỉ có thể để để dành cho anh một phòng, cũng là những người trẻ tuổi độc thân ở hầm mỏ giúp cho đấy."
Lý Kiến Sinh không nói gì, gật gật đầu.
Hứa Nam Nam không quan tâm đến tình hình kế tiếp của nhà họ Hứa. Buổi chiều đợi Hứa Tiểu Mãn tan học về nhà, cô nói ngay cho Tiểu Mãn nghe về việc nhận nuôi.
"Ông Vu và bà Vu đều rất là thích em, chẳng phải em vẫn thường nói bà Vu rất tốt sao? Nếu như nhận nuôi thật rồi, họ sẽ là ông bà nội ruột của chúng ta."
Tiểu Mãn cúi đầu không nói gì.
Thấy em mình như vậy, Hứa Nam Nam tưởng rằng cô bé không đồng ý: "Nếu em không muốn, chị cũng không ép em đâu." Suy cho cùng đây cũng là việc lớn, cô sẽ không vì chuyện mình nuôi Tiểu Mãn nên bắt cô bé việc gì cũng phải nghe theo cô.
"Chị à, vậy sau này chị còn là chị ruột của em không?" Hứa Tiểu Mãn đột nhiên hỏi.
Hứa Nam Nam ngây người: "Sao em lại hỏi như vậy?"
"Sau này chúng ta với nhà họ Hứa không còn quan hệ gì nữa, vậy chị có còn là chị ruột của em không?" Cô bé lo lắng rằng sau này sau khi đến nhà họ Vu thật rồi thì bọn họ sẽ không còn thân thiết như xưa nữa.
Hứa Nam Nam thấy được nỗi âu lo trong lòng cô bé, mắt có chút nóng lên, cười cười véo má cô bé: "Đương nhiên là chị ruột rồi. Quan hệ của chúng ta không phải là vì chút huyết thống với nhà ông Hứa kia, mà là vì tình cảm sinh từ bao năm sống nương tựa lẫn nhau.
Sau khi được nhà họ Vu nhận nuôi, chúng ta vẫn sẽ là chị em, vẫn giống như lúc trước."
Nghe được lời này của Hứa Nam Nam, Hứa Tiểu Mãn mới cười, cô bé gật đầu liên tục "Vậy thì em đồng ý. Ông bà Vu là người tốt, em muốn gọi ông bà là ông bà nội."
Ngày thứ hai Hứa Nam Nam đi làm thì mọi người ở hầm mõ đã truyền tin về náo nhiệt đó rồi.
Cả gia đình chủ nhiệm Hứa vì để có thể ở căn nhà bên ngoài của Hứa Nam Nam nên đã trả lại căn nhà đang ở, kết quả không ở được, sau khi quay lại thì nhà đã bị chia đi mất, giờ thì cả nhà phải chen chúc trong căn phòng kí túc xá độc thân.
Có người cảm thấy đáng thương, người khác lại cảm thấy hả hê.
Trái lại ai cũng đồng cảm với Hứa Nam Nam, một cô gái nhỏ chạy khắp nơi mang về biết bao lương thực cho hầm mỏ, còn đói đến ngất xỉu, vậy mà cha mẹ ruột còn bức ép đòi lấy nhà.
Bên bộ phận vật tư thì lại yên tĩnh nhất.
Bởi vì bọn họ không biết rốt cuộc quan hệ giữa Hứa Nam Nam và Hứa Kiến Sinh như thế nào, mắng chửi cha mẹ người ta trước mặt người ta cũng không hay. Hơn nữa lần này Hứa Nam Nam đã mang về bốn nghìn cân lương thực, vượt mức hoàn thành nhiệm vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận