Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 299

Chị ta lớn lên trong mỏ, không ít người biết chị ta. Có người thấy chị ta ngồi xe đạp về, đều vô tình hoặc cố ý hỏi thăm quan hệ của chị ta với người kia.
Có xe đạp là oách lắm rồi, xe đạp kia trông còn rất được. Nghe nói cả cái huyện này, cũng chỉ có bên cơ quan lớn có hai chiếc xe đạp Phượng Hoàng.
Vừa nãy không thấy rõ, không biết cậu chàng kia cưỡi xe đạp gì.
Nhưng bất kể kiểu nào, người ta cũng là có xe đạp.
Chấn động từ việc Hứa Hồng ngồi xe đạp trở về, không thua gì ngồi một chiếc BMW về trấn nhỏ vắng vẻ ở thế kỷ hai mươi mốt.
Lần này Hứa Hồng biết học khôn hơn rồi, người ta hỏi, chị ta cũng đều không nói có quan hệ gì cả, chỉ thẹn thùng đỏ mặt. Cứ để cho mọi người đoán thoải mái.
Về đến phòng, Hứa Mai Tử đã thu dọn xong đồ đạc cho chị ta, thấy chị ta về, lập tức dúi đồ cho chị ta bảo chị ta về nhà Hứa Kiến Sinh.
"Chị Hồng Hồng, không phải em không muốn chị ở lại đây, mà là trong mỏ không cho. Chị cũng biết đấy, đây là phòng ký túc xá độc thân, không có phê chuẩn là không được ở lại đây, em cũng đã nói không ít lời hay ý tốt cho chị rồi."
Lúc Hứa Mai Tử nói lời này, sắc mặt khá lạnh lùng. Ở có vài ngày, ăn của chị ta, uống của chị ta, còn muốn rề rà không chịu đi. Nếu không phải bây giờ chị ta không thể khó chịu gây chuyện thì chị ta đã sớm xé rách mặt rồi.
Hứa Hồng vuốt bím tóc của mình, phía trên kẹp một cái ghim cài tóc nho nhỏ có hình nơ bướm.
"Nhỏ Ba, có biết vừa nãy chị về thế nào không?"
Hứa Mai Tử cau mày.
Hứa Hồng mỉm cười: "Chị ngồi xe đạp về. Xe đạp Phượng Hoàng. Chính là chiếc xe ở cơ quan huyện ủy đấy."
Hứa Mai Tử mím môi, không biết làm sao. "Chị Hồng Hồng, em lo lắng chị cứ không về như thế này, bác gái sẽ cho rằng là em xúi giục bảo chị không về. Nhỡ đâu lại đánh em nữa thì sao, vết thương của em lần trước vẫn còn chưa khỏi đây này."
"Sợ gì chứ, bà ta là người hầu của nhà ông Hứa chúng ta, chẳng lẽ có thể ăn thịt em à? Chị còn không sợ, em sợ cái gì. Cho dù chị có về, cũng không tự trở về, trừ khi bà ta tới đón chị. Nhỏ Ba, tình cảm của chúng ta là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em tốt với chị, chị ghi nhớ hết. Nếu sau chị tốt lên, sao có thể quên em được chứ?"
Hứa Mai Tử Tiếu cười, kéo Hứa Hồng nói: "Xem chị nói lời gì xa lạ thế, em chú trọng những thứ này sao? Em cũng đâu có thật sự muốn chị đi, em chỉ lo lắng bên chỗ bác gái, nếu chị không sợ, vậy em cũng không cần phải lo lắng nữa. Chị đi rửa mặt trước đi, em đi lấy thêm chút nước nóng."
Vừa nói vừa đẩy Hứa Hồng vào trong phòng, mình thì xách phích nước đi ra cửa khu mỏ.
Hứa Hồng ngồi trong phòng, ngả nghiêng trên giường ngâm nga điệu nhạc. Lớn lên chung với nhau nhiều năm như vậy, ai còn không biết tính tình người nào chứ.
Những cô gái trẻ khác trong ký tá xác thấy chị ta lại quay lại, đều cau mày, Hứa Mai Tử quá mềm yếu, lại để chị mình ở lại làm cái gì. Phiền phức.
Hứa Nam Nam cũng cảm thấy phiền phức.
Ai có thể nói với cô, những năm này phổ biến kiểu không mời mà tới sao?
Hôm nay có khách, bà Vu định mời mấy nhà qua lại thân thiết quanh đó xem, trừ nhà Lý Kim Hoa.
Nhà bọn họ cũng gần, nhưng nhà Vu Đông Lai không muốn nhìn mặt cả nhà bọn họ, dẫu sao lần trước Lý Kim Hoa nhìn thấy Hứa Nam Nam cùng Hứa Tiểu Mãn quét dọn ở trong căn nhà này, sau khi biết căn nhà này cho hai chị em các cô, còn cố ý chạy tới nhà Vu Đông Lai làm ầm lên một trận, làm kinh động đến bà cụ. Cho nên lần này bọn họ dứt khoát không mời.
Mọi người đều rất khách sáo, biết Vu Đông Lai nhận hai cô cháu gái, không cần biết trong lòng người ta nghĩ thế nào, trên mặt đều rất ôn tồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận