Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 479

Lâm Thanh Bách đang đọc báo bản mới nhất, đánh dấu một vài chỗ quan trọng, hàng lông mày cũng dần nhíu lại.
Thấy Lâm Thanh Tùng vẻ mặt đắc ý, anh không quay đầu lại mà hỏi: "Mọi thứ thu xếp gọn gàng sạch sẽ rồi à?"
Lâm Thanh Tùng nằm duỗi chân trên giường: "Cái gì mà làm sạch sẽ hay không chứ. Tìm một kẻ có thân hình không khác biệt lắm, mặc quần áo của em, làm kiểu tóc của em, mang theo mặt nạ biểu diễn. Em còn chả cần nói chuyện kia, chỉ đưa chút tiền và phiếu công nghiệp là chẳng cần làm gì cả. Anh nói xem, em có thể nói cái gì chứ?"
Vốn cũng không định diễn giả làm thật, chỉ là muốn phá hoại thanh danh của chị ta, tránh để con nhóc kia nghĩ anh là kẻ dễ bắt nạt. Kết quả cô nàng này quá thuận theo, tên nhóc kia thì tinh lực tràn đầy, vậy là mọi chuyện cứ xảy ra như vậy đó.
"Việc của Lưu Hồng Quân cũng là em làm à?" Lâm Thanh Bách nói: "Hôm nay cha tên nhóc đó tức đến muốn rút súng ra luôn rồi."
"Ha hả, chuyện này không phải do em làm, là chó ngáp phải ruồi thôi." Lâm Thanh Tùng nghĩ đến chuyện đó là cười, Hứa Hồng vậy mà cũng rất tàn nhẫn quyết đoán, thực sự là kéo được ai là lôi hết vào luôn.
Lâm Thanh Bách gấp tờ báo lại, nghiêm túc nói: "Sự việc này dừng lại ở đây đi, sau này đừng có lại tùy tiện ra tay. Tình thế bây giờ càng ngày càng không ổn..."
Chú thím Lý cuối cùng cũng chuẩn bị rời đi.
Lần này ngay cả Lý Tĩnh cũng không được báo cho, lo Lý Tĩnh vì chuyện bên nhà chồng mà tìm đến bọn họ, tới lúc đó lại khiến Lâm Thanh Tùng khó xử. Ở trong lòng bọn họ, cô gái tên Hứa Hồng kia đương nhiên là không bằng Lâm Thanh Tùng.
Lâm Thanh Tùng xin nghỉ một ngày để đưa hai người lên tỉnh lỵ bắt xe.
Thời gian này hầm mỏ bởi vì vụ việc của Hứa Hồng mà náo loạn vô cùng ầm ĩ, vừa nghe Lâm Thanh Tùng xin nghỉ phép đều cảm thấy ấm ức thay cho cậu ta. Chỉ đạo viên Lâm suýt chút nữa là bị người ta vu oan, đến tâm trạng làm việc cũng mất hết luôn. Xong lại kéo ra việc của Hứa Hồng với đối tượng trong khu tập thể bên ủy ban huyện kia.
Hứa Nam Nam chẳng cần mất công đi nghe ngóng, buổi trưa đến nhà ăn dùng bữa là có thể nghe thấy người khác kể rõ ràng rành mạch, phiên bản nào cũng có.
Có đối phương cưỡng bức, cũng có người tình ta nguyện, cũng có cả ỡm ờ đã nghiện còn ngại... Chẳng cần quan tâm rốt cuộc câu chuyện thực tế nó là như nào, dù sao bây giờ Hứa Hồng với người yêu bên ủy ban huyện kia đã đến cục cảnh sát ngồi rồi. Hiện tại vẫn còn đang phối hợp làm việc kia kìa, nếu thật sự là tự nguyện, vậy thì kết hôn thôi, tránh làm ảnh hưởng xấu đến thuần phong mỹ tục. Nếu như là bị cưỡng bức, người nam sẽ bị phán tội lưu manh.
"Em nói xem, chuyện kia thực sự là cái đó ư?" Chu Phương đỏ mặt hỏi.
Đương nhiên Hứa Nam Nam cũng không biết. Cô không thể đi hỏi Lâm Thanh Bách được đúng không, hơn nữa cô cũng không muốn hỏi. Từ sau khi rời khỏi nhà họ Hứa, cô không muốn có thêm chút dính dáng gì với người nhà đó nữa. Mấy chuyện ầm ĩ như này không cần phải quan tâm. Dù sao nó cũng không phải chuyện gì tốt đẹp cả.
Nhưng lần ầm ĩ này của Hứa Hồng thực sự rất khiến người khác phải hoài nghi. Ban đầu là kéo Lâm Thanh Tùng vào, sau lại dính dáng đến Lưu Hồng Quân. Có phải quá tùy tiện rồi không.
Cô cũng không dám tiếp xúc quá gần, chỉ sợ sau đó mình cũng bị kéo xuống nước cùng.
Chu Phương ho nhẹ: "Dù sao con gái chúng ta phải biết tự bảo vệ tốt bản thân mình. Chuyện kia, em cũng phải chú ý chút." Cũng hết cách, chị ấy và Hứa Nam Nam đều đang có người yêu. Lý Vĩ Minh đến giờ còn chưa dám nắm tay chị ấy luôn kìa. Nhưng Nam Nam tuổi vẫn còn nhỏ, chị ấy cần phải nhắc nhở em ấy một chút.
Hứa Nam Nam nghe thế thì "Ừm" một tiếng, cúi đầu ăn cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận