Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 285

Nhưng không dám cãi nhau với Lưu Xảo nên đành đổ lên người Hứa Nam Nam: "Mẹ, cứ buông tha cho con nhỏ chết tiệt đó như vậy sao? Bây giờ nó còn ở trong thôn đấy."
Bà Hứa còn chưa nói gì, ông Hứa đã đập bàn một cái.
Mọi người trong phòng kinh ngạc cùng nhìn ông Hứa.
Ông Hứa xanh mặt: "Loạn, mấy người muốn làm loạn à, cháu gái đã đi rồi, các người còn muốn mạng con bé à. Cái nhà này đều tại các người phá thành như vậy."
Dù không muốn nhưng ông ta vẫn phải thừa nhận, nhỏ Hai là đứa cháu có năng lực và có tiền đồ nhất trong đám cháu nhà ông ta, cũng là một đứa hiếu thuận. Chỉ cần nhìn cô đối xử với cả nhà Hứa Quý như thế nào là biết được.
Đối với người ngoài còn như vậy, nếu đối với người thân của mình thì sẽ moi hết tâm can.
Ai dà, thôi, nói gì cũng vô dụng.
Ông Hứa đứng lên, phần lưng đã hơi khòm xuống: "Không ai được đi gây rối nhỏ Hai."
"Thầy Hạ, thịt khô này ngon không, cháu mang về lúc đi công tác ở tỉnh lỵ bên cạnh đấy ạ, trong thị trấn của chúng ta không có đâu. Thứ này không tốn chỗ, ông để đâu cũng được. Còn không dễ hỏng, bao giờ đói ông lấy ra ăn chút nha."
Trên núi, Hứa Nam Nam cười tủm tỉm nhìn Hạ Thu Sinh ăn thịt khô. Tuy Hạ Thu Sinh đã lớn tuổi nhưng răng cũng không tệ lắm, ăn một lát đã khen không dứt miệng.
"Nam Nam à, có thể ông sẽ rời khỏi đây một thời gian."
"Rời đi? Thầy Hạ, ý ông là ông được tự do rồi sao ạ?" Hứa Nam Nam vui mừng nói.
Hạ Thu Sinh mỉm cười: "Nào có dễ dàng như vậy, muốn tập trung lại để quản lý đấy mà, ngay cả chút tự do tranh thủ rỗi rảnh cũng không muốn cho ông." Thầy Hạ nhấp một ngụm rượu nhỏ.
Trong lòng Hứa Nam Nam lập tức chùng xuống, rõ ràng bây giờ vẫn chưa đến thời điểm đó, sao lại quản lý nghiêm ngặt như vậy?
"Thầy Hạ, vậy ông phải đi nơi nào?"
"Nông trường bên phía Tây Bắc đó, nhưng nơi đó cũng không tồi, mấy người bạn của ông cũng đều ở bên đó. Sau này cũng coi như có bạn." Hạ Thu Sinh tự tìm vui trong khổ.
"Nam Nam à, cháu cũng đừng nhọc lòng vì chuyện của ông nữa. Dù tốt hay xấu thì cũng phải sống tiếp, ông không tin cả đời này của ông cứ trôi qua như vậy."
"Rồi sẽ có một ngày tốt lên thôi." Chỉ là tương lai sẽ có một khoảng thời gian sẽ càng gian nan hơn.
Hứa Nam Nam cảm thấy thà rằng cô không biết trước những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai còn hơn, như vậy thì cô có thể giống với những người khác, qua một ngày tính một ngày, mà không phải nghĩ đến khoảng thời gian khó khăn sau này.
Cô móc tiền và phiếu trên người rồi nhét hết vào túi của Hạ Thu Sinh.
"Thầy Hạ, ông cầm theo cái này bên người đi. Sau này ông ở xa, cháu không thể thường xuyên đến thăm ông như thế này được nữa, đem theo chút tiền trên người, dù sao cũng có thể khiến ông dễ sống hơn."
Hạ Thu Sinh duỗi tay đẩy ra: "Cháu làm cái gì vậy, sao lại xem thường thầy của mình như vậy chứ hả? Ngày tháng như thế thì tính là gì, ăn cỏ hay ăn trấu ông đều chịu được."
So với ông ấy thì Hứa Nam Nam kiên định hơn: "Cháu biết dù cuộc sống có ra sao thì ông vẫn qua được, nhưng cháu là học trò của ông, muốn để ông được sống dễ dàng hơn một chút. Ông cứ coi như đây là học phí của cháu và Tiểu Mãn có được không ạ? Ông dạy cho chúng cháu nhiều tri thức như vậy, mà những tri thức đó đều là vô giá."
Cô vừa nói vừa nhét hết tiền và phiếu vào trong túi của Hạ Thu Sinh với vẻ mặt khẩn cầu.
Hạ Thu Sinh nhìn hai mắt gần như sắp khóc đến nơi của cô thì thở dài một tiếng, rốt cuộc cũng không đẩy ra nữa.
"Nam Nam à, cháu cũng đừng lo lắng cho ông, ông qua đó cũng tốt lắm. Sau này qua đó cũng có người nói chuyện."
Hứa Nam Nam gật đầu: "Sau này cháu đi công tác, cháu sẽ đến thăm ông."
Có lẽ giống như thầy Hạ đã nói, đi nông trường cũng không phải là chuyện xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận