Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 378

Cô không muốn ngày nào tan làm cũng có người ở bên cạnh, cảm giác đó thật sự không tốt. Hơn nữa đến chú Vệ còn cho rằng cô và cảnh sát Tôn đang yêu đương, lâu dần, khó tránh khỏi người khác cũng nghĩ như vậy. Không cần biết là bây giờ hay tương lai, hiểu lầm thế này sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Cô lắp ba lắp bắp nói: "Vậy, vậy đồng chí Lâm, việc này, nhờ cả vào anh đấy." Vừa mời được bữa cơm, lại nợ ân tình nữa rồi.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mắt cô sáng lên, lấy từ trong túi ra một cái hộp. Đưa cho Lâm Thanh Bách.
"Tôi mua khi đi công tác ở Thượng Hải đấy. Nghe mọi người nói dùng rất tốt."
Lâm Thanh Bách nhận lấy, mở ra, bên trong là một chiếc bút máy màu đen: "Đẹp lắm, cảm ơn cô."
"Không có gì, anh thích là tốt rồi, trước đây anh giúp tôi chuyện lớn thế kia mà." Hứa Nam Nam liên tục xua tay.
Lâm Thanh Bách cong mắt cười: "Rất thích." Rồi ngước lên nhìn trời: "Không còn sớm nữa, tôi đưa cô về nhé."
Sau đó ngồi lên xe đạp, nghiêng người nhìn Hứa Nam Nam: "Lên xe, tôi chở em." Cô bé này vừa nãy còn muốn ngồi xe. Dù thế nào cũng cho cô được như mong muốn lần.
Hứa Nam Nam nhìn chiếc ghế cứng ngắc sau xe, sau đó sờ bộ đồ lao động mỏng manh của mình, cắn răng, vẫn quyết định không lãng phí tấm lòng tốt của người ta. Cô lanh lẹ trèo lên ngồi lên yên xe.
"Ngồi chắc nhé." Lâm Thanh Bách đạp chân một cái, xe chuyển động cực nhanh.
Hứa Nam Nam giật mình, túm mạnh lấy áo của Lâm Thanh Bách, trong lòng thầm nghĩ may mà không phải xe gắn máy, với tốc độ này, không phải chạy lên trời luôn sao.
May mà tốc độ nhanh chóng chậm lại.
Con đường trên thị trấn lúc này còn chưa phải là đường xi măng, đến đường nhựa cũng chẳng phải, một con đường đá màu xanh. Những hòn đá này có niên đại lâu đời, nhiều chỗ đã trũng xuống. Điểm mạnh của kiểu đường này là khi trời mưa sẽ không lầy lội như đường đất, nhưng lúc nào cũng lồi lồi lõm lõm không bằng phẳng, xe cộ rất khó đi lại trên đó.
Đi qua con đường gập ghềnh đến nơi gần nhà Hứa Nam Nam, Lâm Thanh Bách mới dừng xe lại.
Hứa Nam Nam từ trên xe đi xuống, cảm thấy cả người như rã rời. Mông đau đớn liên hồi. Trên mặt cô vẫn nở nụ cười, nói: "Đồng chí Lâm, cảm ơn anh đã đưa tôi về. Trời cũng không còn sớm nữa, anh cũng mau về nghỉ ngơi đi."
"Không sao, cô về trước đi." Lâm Thanh Bách mỉm môi cười.
Lúc này Hứa Nam Nam mới đeo túi xách đi về nhà, đi được vài bước thì ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Lâm Thanh Bách vẫn chưa đi, lại vẫy tay chào.
Lâm Thanh Bách vẫn luôn đứng đó nhìn cô đi về phía trước, mãi cho đến khi vào nhà. Nghĩ đến dáng đi vừa rồi của cô, anh quay đầu lại nhìn ghế đằng sau chiếc xe của mình.
Hứa Nam Nam bước vào phòng, bà Vu nghe thấy tiếng động thì bước ra khỏi phòng.
Vì biết hôm nay Hứa Nam Nam ăn cơm cùng đồng nghiệp, không ăn cơm ở nhà, nên cả nhà đã ăn cớm từ sớm, bây giờ đã ăn xong rồi, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
"Về rồi à, đã ăn tối no chưa, bà vẫn để chừa bánh gạo trong nồi cho cháu." Bà Vu nói.
Hứa Nam Nam thấy bà ấy khoác áo ra ngoài, có hơi cay mũi: "Bà, bà nghỉ ngơi sớm đi, cháu có thể tự chăm sóc bản thân được mà. Cháu là người lớn rồi."
"Người lớn gì chứ, còn chưa đủ mười tám tuổi, vẫn chưa xem là lớn." Bà Vu không đồng ý nói. Bà ấy nếu Nam Nam được sinh ra trong gia đình tốt, có cha mẹ thương yêu, lúc này chưa biết chừng đang đi học. Thành tích của cô như vậy, nói không chừng còn thi được đại học. Sau này ra trường sẽ là cán bộ nhà nước. Không cần phải đi làm ở hầm mỏ sớm như vậy nữa, lại còn phải đi công tác suốt ngày.
"Cháu biết rồi, cho dù cháu mười tám tuổi rồi thì bà vẫn thấy cháu còn nhỏ bé thôi." Hứa Nam Nam vừa cười vừa cãi lại, cũng không vội đi vào phòng, cô vào bếp đun nước nóng ngâm chân ở trong sân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận