Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 328

"Vậy mà đến bây giờ cũng không thấy cô ta quan tâm chút nào."
Mấy lãnh đạo xưởng nghe thấy câu này thì đều có chút cạn lời, quản lý xưởng lâu năm nói: "Sao Đổng Vũ lại đến đón Vu Nam Nam chứ? Nhà hai người chưa thân thiết đến mức đó mà."
"Sao không đến mức đó, tôi và ông Vu qua lại thân thiết bao nhiêu năm. Hơn nữa, trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, Đổng Vũ nhà chúng tôi không thể hẹn hò với cháu gái nhà đó sao?"
Mặt phó quản lý xưởng tối sầm: "Với nhà của bà... việc hẹn hò là xuất phát từ hai phía, bên nữ không đồng ý thì không thể đi khắp nơi nói rằng con trai bà và người ta hẹn hò được, chẳng trách ông Vu tức giận."
"Sao nào, các người quản trời quản đất, còn quản cả chuyện yêu đương của người khác nữa à. Ai nói người ta không đồng ý, tóm lại là Đổng Vũ nhà chúng tôi hẹn hò với cô ta rồi, không thì có thể đi đón cô ta sao?"
Lần này chịu thiệt, Lý Kim Hoa nói thế nào cũng không thể để lợi cho Hứa Nam Nam được, nhất quyết kéo cô xuống nước, sau này bước vào cửa nhà họ Đổng rồi còn không phải bị bà ta giày vò sao.
Đồng chí cảnh sát trực ban ngồi trong phòng, cũng không muốn quan tâm chuyện rắc rối này.
Lâm Thanh Bách đứng một bên nhìn một lúc thì đi vào trong đồn cảnh sát. Các lãnh đạo xưởng liếc nhìn anh một cái, nhìn tướng mạo trẻ trung bèn nghĩ rằng là đồng chí cảnh sát, nên cũng không chào hỏi.
Vào đến bên trong, cảnh sát trực ban đứng dậy. Ban ngày Lâm Thanh Bách vừa đến gặp mặt mọi người, tất nhiên là nhận ra.
"Bộ trưởng Lâm."
Nghe thấy anh ta gọi bộ trưởng, các lãnh đạo xưởng và Lý Kim Hoa mới biết, người thanh niên vừa nãy còn là một cán bộ, chỉ là không biết của bộ nào.
Lâm Thanh Bách nhìn mấy người, đặc biệt là nhìn Lý Kim Hoa một lúc, nhíu mày nói: "Đêm hôm khuya khoắt, gây chuyện ở trước cổng đồn cảnh sát, đây là hành vi gây mất trật tự an toàn xã hội nghiêm trọng, các anh không quản lý à? Nên bắt thì cứ bắt, nên phạt thì cứ phạt, làm việc theo luật, chút việc này cũng không biết làm sao?"
Vừa đến đã bị gắn tội gây mất trật tự an toàn xã hội. Các lãnh đạo xưởng lập tức hoang mang. Bọn họ đối mắt mắt nhìn nhau rồi dần dần tản ra, ai đi đường nấy. Cứ ầm ĩ đi, chúng tôi không quản nữa.
Suy cho cùng thì Lý Kim Hoa vẫn có chút sợ hãi cán bộ, nghe bộ trưởng cho phép bắt người thì cũng không dám ồn ào nữa, nhanh chóng bò dậy từ nền đất rồi chạy đi. Trong chốc lát đã chạy không thấy bóng dáng đâu.
Lâm Thanh Tùng ngẩn ra: "Anh, người này nhanh nhẹn thật đấy."
Đồng chí cảnh sát có chút ngượng ngùng ôm mũ. Chút chuyện này còn quấy rầy đến cán bộ mới tới, thật mất mặt. "Bộ trưởng Lâm, chúng tôi cũng không phải không muốn bắt người, chủ yếu là do chuyện con trai bà ta gây ra vẫn chưa điều tra rõ ràng, nếu lại bắt tiếp thì sẽ lớn chuyện. Hơn nữa khi nãy cũng có các lãnh đạo của đơn vị cùng đến để giải quyết chuyện này, chúng tôi cũng không tiện ra tay."
Lâm Thanh Bách cười nói: "Tôi biết chỗ khó của các anh, vừa rồi cũng chỉ dọa một chút mà thôi. Phòng các anh trị an cũng không tồi, hai hôm nay tôi tới đều rất yên lặng."
"Đúng vậy, huyện Nam Giang chúng tôi bao năm nay chưa từng xảy ra chuyện gì to tát."
"Đó cũng là công lao của đồng chí cảnh sát các anh. Trước đây bộ trưởng Lưu chắc cũng bỏ ra không ít công sức nhỉ."
"Bộ trưởng Lưu quản lý bộ vũ trang, bình thường cũng ít khi tiếp xúc, nhưng nhờ sự trấn áp của bộ vũ trang nên bên này cũng không loạn được." Không giống với cảnh sát khác, bộ vũ trang có vũ khí.
Lâm Thanh Bách nói chuyện một lúc thì bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Lâm Thanh Tùng nói: "Anh, việc gì phải chạy xuống đây, ở trong bộ đội tốt biết bao, ông già còn bao bọc anh được. Anh xem nơi này đi, vậy mà còn có người kêu oan trước cổng đồn cảnh sát. Loạn hết cả lên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận