Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 633

"Sao có thể chứ." Chương Lỗi cười sâu xa mờ ám, người như Chương Lỗi đến tỉnh lỵ, lại làm chuyện như này, bọn họ còn có thể không điều tra từ gốc đến ngọn của người này sao?
Cái khác không dễ tra, nhưng tra tình hình hộ khẩu nơi chốn này nọ thì không khó: "Sớm đã kết hôn ở quê rồi, con cũng có rồi. Có điều người này biết luồn cúi, để vợ ở quê chăm sóc già trẻ. Có điều lúc ông ta lấy vợ, đồng chí nữ đó còn nhỏ nên không lĩnh giấy đăng ký kết hôn."
Còn về Cao Kiến Quốc này lấy người vợ này như thế nào, Chương Lỗi không tiện nói thêm nữa, sợ sau này Lâm Thanh Bách sẽ giáo huấn anh ta.
Chuyện mặt sau không nói cho Hứa Nam Nam nghe, nhưng Hứa Nam Nam vẫn cảm thấy ghê tởm. Người đã có gia đình, còn đi theo đuổi đồng chí nữ khác. Cao Kiến Quốc này thật sự là máy chiến đấu trong đám cặn bã.
Nghĩ đến sau này người như vậy còn có cơ hội có được quyền thế, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu. Lại nghĩ đến những gì mình trải qua lần trước, người như vậy, sau này sẽ làm hại biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đây.
Chương Lỗi trông thấy cô như vậy, ra hiệu bằng ánh mắt cho Lâm Thanh Bách. Để anh đừng vì Hứa Nam Nam không vui mà ra tay với tên Cao Kiến Quốc kia. Bọn họ mới có xung đột trước đó, nếu bây giờ Cao Kiến Quốc xảy ra chuyện gì, người đầu tiên bị nghi ngờ chính là Lâm Thanh Bách.
Muốn ra tay cũng phải đợi qua đợt này rồi tính.
Trước đây tin rằng Lâm Thanh Bách rất là thận trọng, bây giờ cưới một cô vợ nhỏ, anh phải bận tâm nhiều. Đừng vì thương vợ mà chẳng ngó ngàng tới chuyện gì.
Lâm Thanh Bách nhướng mày, gắp thức ăn cho Hứa Nam Nam: "Ăn nhiều chút đi, lát nữa đi dạo rồi chúng ta về." Bây giờ người nhà họ Tôn đến đây, anh cũng không vội đối phó với Cao Kiến Quốc. Người như Tôn Bác Văn vẫn có chút uy hiếp đối với nhà họ Lâm, đường dây từ tên Cao Kiến Quốc này vẫn dùng được.
Ăn cơm xong, Chương Lỗi không quấy rầy hai người hẹn hò nữa. Đưa hai người đến bến xe rồi quay về quân khu tỉnh.
Sau khi Hứa Nam Nam lên xe, cô giả vờ lơ đãng nhìn quanh trong toa xe, phát hiện trong toa có mấy gương mặt quen thuộc. Nghĩ người đến tỉnh lỵ Nam Giang mỗi ngày cũng không ít. Xe quay về cũng chỉ có mấy chuyến, gặp được người quen cũng bình thường. Cô hơi mất mát dựa người lên ghế.
Ngồi trên xe suốt cả chặng đường, hai người không tiện nói gì, chỉ có thể nhắm mắt lại.
Nhìn đồ trong cửa hàng Taobao càng ngày càng ít, Hứa Nam Nam lại nhớ đến chuyện Lâm Thanh Bách từng nói sẽ tìm đồ cho cô.
Không biết anh đã sắp xếp chưa. Nếu không chốc nữa lại không trả nổi tiền cho Cổ Lỗ Sĩ mất.
Đã phải chịu tiền để mua đồ, còn phải mạo hiểm.
Hứa Nam Nam cảm thấy lần này nhất định phải tìm bên trên để khen thưởng, nếu không thì quá có lỗi với bản thân.
Lúc về đến Nam Giang cũng lại đến lúc ăn tối.
Lâm Thanh Bách dứt khoát theo Hứa Nam Nam đến nhà họ Vu ăn cơm, thuận tiện chơi vài ván cờ với ông Vu. Mãi đến khi trời sắp tối đen rồi mới rời khỏi nhà họ Vu về khu tập thể ủy ban huyện.
Vừa lên lầu, đã nhìn thấy vợ Lưu Kiến Quân đang nói chuyện với Tôn Hỉ Mai trong hành lang. Vợ Lưu Kiến Quân nhìn thấy Lâm Thanh Bách, cười nói: "Đây rồi, bộ trưởng Lâm về rồi." Lại vẫy tay với Lâm Thanh Bách: "Bộ trưởng Lâm, cuối cùng cậu cũng về rồi, đồng chí nữ này đợi cậu cả một ngày rồi đấy."
Lâm Thanh Bách thản nhiên đi đến, nhìn thấy Tôn Hỉ Mai, vẻ mặt bình thường nói: "Đồng chí Tôn Hỉ Mai, sao cô lại đến đây?"
"Anh Thanh Bách, anh thay đổi rồi." Tôn Hỉ Mai tủi thân nói.
Sáng sớm hôm nay cô ta lại xuất phát từ tỉnh lỵ đến Nam Giang tìm Lâm Thanh Bách để nói với anh chuyện của Hứa Nam Nam. Muốn khuyên anh quay đầu lại. Kết quả đợi cả một ngày không thấy người đâu, trái lại còn nghe thấy một vài lời ra lời vào của người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận