Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 215

Nói là em trả lời rất tốt câu hỏi tư tưởng cuối cùng, bên công đoàn muốn giành em, bộ phân tài vụ cũng muốn giành em, ủy ban mỏ cũng muốn giành em nốt. Rốt cuộc mấy vị lãnh đạo còn tranh cãi một trận. Thế nên vẫn là phó quản lý Lý đã đưa ra quyết định để em đến bộ phân vật tư."
Dù cuối cùng cô không đến được bộ phân tài vụ, nhưng Chu Phương lại cho rằng đó là chuyện tốt. Bộ phận tài vụ không chắc đã tốt hơn bộ phân vật tư. Quan trọng là Hứa Nam Nam được mấy người giành giật, chứng tỏ cô có năng lực. Cuối cùng còn sắp xếp cô về bộ phận tài vụ, còn là do quản lý Lý lên tiếng. Thế này là đã lọt vào mắt giám đốc mỏ rồi, còn nhắc tới tiên tiến, ưu tú, vân vân, chẳng phải cơ hội còn lớn hơn sao?
Hứa Nam Nam lại không nghĩ nhiều như vậy. Biết là mình đã thi đỗ, chứ không phải phó quản lý Lý cho cô đi cửa sau là cô yên tâm rồi. Nếu không thì trong lòng cô sẽ có chút vướng bận. Suy cho cùng, những thứ dựa vào năng lực bản thân mà có thì mới là vững vàng nhất.
Còn việc cô ở bộ phận nào, lúc đó cô không quan tâm. Dù sao lúc trước cô ứng tuyển vào bộ phân tài vụ, cũng bởi vì đó là chuyên ngành của cô, cho rằng như vậy thì tỷ lệ đỗ đạt sẽ cao hơn một chút mà thôi. Chỉ cần được tuyển vào hầm mỏ thì bộ phân nào cũng không quan trọng.
"Nhưng mà em vẫn phải đến ủy ban mỏ để học tập một chuyến. Đến lúc đó, chị em mình có thể ở cùng nhau một thời gian. Cán sự Hứa, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn."
Chu Phương cười đùa.
"Chu cán sự, chị là tiền bối cũ. Sau này, người mới đến là em mong được chị giúp đỡ chút ạ." Hứa Nam Nam nghiêm mặt nói. Đôi mắt còn không quên chớp chớp.
Chu Phương vui mừng, cười nói: "Nói hay lắm, trước hết là ăn bữa sủi cảo thịt heo dưa cải trước đã."
"Được rồi, tan làm chúng ta đi!" Hứa Nam Nam không nói hai lời đồng ý ngay.
"Đây là em nói đấy nhé, tan làm chị đến tìm em đấy." Chu Phương nuốt nước bọt. Chị ấy chỉ chờ có vậy.
Không cần thiết phải khách sáo với Hứa Nam Nam. Lương của cán sự Hứa sau này, mỗi tháng cũng được ba mươi sáu đồng. Còn được mười lăm cân lương thực, đủ ăn!
Sau khi giấy báo trúng tuyển được phát đi, có gia đình mừng, có gia đình buồn. Lý Tĩnh ngồi ở nhà đợi một ngày trời, thậm chí còn để Hứa Kiến Sinh đi nghe ngóng, nhưng chẳng có tin tức gì.
"Lý Tĩnh, còn chờ gì nữa thế, còn chưa có thông báo sao? Anh Hứa nhà cô đi tới hầm mỏ hỏi chưa?" Chị dâu Tiêu hàng xóm dựa vào bức tường thấp hỏi.
Lý Tĩnh tức giận nói: "Đâu có nhanh vậy được, nhiều người như vậy, phải thông báo từ từ chứ."
"Cũng không hẳn vậy đâu." Chị Tiêu lắc đầu, mặt bà tám nói: "Hôm nay, lúc Lưu Quế Hương đến nhà ăn gọi thức ăn, nghe người bên nhà ăn nói, Hứa Nam Nam, con gái cô đã đã đỗ rồi đấy, công nhân chính thức của bộ phận vật tư."
Lý Tĩnh nghe thấy tin này, đầu ốc có phần mông lung: "Cái gì, không nhầm đấy chứ?"
"Ủy ban mỏ ra thông báo còn sai được sao. Không cần lo các cháu gái cô không thi đỗ, con gái ruột đã đỗ rồi đấy thôi."
Chị dâu Tiêu lẩm bẩm một câu quái gở rồi bèn trở vào trong nhà.
Hừ, ban đầu cô để bà đây không vui, bà đây cũng phải để cô khó chịu.
Lý Tĩnh như mất hết hồn vía, chờ mãi tới tối Hứa Kiến Sinh tan làm trở về.
Sắc mặt Hứa Kiến Sinh cũng không tốt lắm, có vài phần cảm xúc âm u.
Nhìn thấy hắn ta như vậy, Lý Tĩnh không dám hỏi nữa.
Cô ta cũng không ngốc. Đợi đến giờ còn chưa có thông báo, vậy chắc chắn là không trông mong gì rồi. Đặc biệt là bộ dạng bây giờ của Hứa Kiến Sinh…
Vì việc này, buổi tối Lý Tĩnh không nấu thức ăn gì. Cô ta nấu cháo với rau xanh, thêm chút bánh ngô, thế là tạm bợ xong bữa.
Cả nhà ngồi vào bàn ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận