Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 430

Hứa Nam Nam lắc đầu: "Mười lăm đồng, phiếu lương thực mười lăm cân."
Người trẻ tuổi đó hơi do dự. Những thứ này mặc dù cậu ta thu hồi chẳng mất bao nhiêu tiền, nhưng tốt xấu gì cũng là tự mình giám định. Nếu ở trong xã hội cũ, hiệu cầm đồ cũng phải trả thù lao giám định cho cậu ta nữa. Mà số tiền công đó không hề ít.
Hứa Nam Nam cũng không muốn nhượng bộ. Mặc dù cô chẳng thiếu những thứ này, nhưng chỉ cần cô tỏ ra không thiếu chút tiền này thì lần tới sẽ không dễ bàn chuyện làm ăn này, còn sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Người trẻ tuổi đó suy nghĩ nửa ngày mới cắn răng đồng ý.
Hứa Nam Nam mỉm cười, đưa phiếu lương thực và tiền cho cậu ta: "Tôi còn định thu thêm một vài thứ nữa, là sành sứ hay sách cổ tranh chữ đều được, nếu có gì hợp thì anh giúp tôi thu mua, đến lúc đó tôi sẽ đến lấy."
Khó khăn lắm mới gặp được người cùng ngành một nửa, Hứa Nam Nam cảm thấy phải nắm chắc sợi dây này. Nói cho cùng cùng làm loại chuyện này, gặp được người cùng ngành sẽ có lợi hơn.
Nghe thấy Hướng Nam Nam nói vẫn còn thu mua nữa, tâm trạng của người trẻ tuổi đó lập tức trở nên tốt hơn nhiều, đây là mối làm ăn lâu dài đó. "Được, tôi giúp cô thu mua. Có điều chúng ta phải nói trước, tháng nào cô cũng phải đến lấy, nếu như có tháng nào không đến thì tôi sẽ không giúp cô nữa. Đúng rồi, tôi tên là Ngụy Tiểu Đông, căn nhà lát gạch xanh kia là nhà tôi, cô đến đó tìm tôi là được."
Chỉ là Ngụy Tiểu Đông quyết định rồi, những thứ đó sau này sẽ không đặt trong nhà nữa.
Đợi Ngụy Tiểu Đông đi mất, Hứa Nam Nam mới đặt đồ vào trong cửa hàng Taobao rồi vội vàng trở về nhà nghỉ.
Vừa về, Hứa Nam Nam đặt những thứ đó lên cửa hàng Taobao. Có lẽ Ngụy Tiểu Đông nghĩ rằng cô chỉ thích đồ đồng, nên đưa cho cô toàn là đồ đồng. Riêng gương đồng thì có vài cái, và một vài cái chén đồng, ly đồng.
Xếp đặt những thứ đó xong, Hứa Nam Nam phát hiện hàng trong cửa hàng của mình quá ít, các thứ như thư tịch và tranh chữ đều có, mặc dù không biết là đồ thật hay giả, nhưng tốt xấu gì cũng là đồ cổ. Thế là cô bèn phân loại, sắp xếp lại. Phân loại lại mọi thứ trong đó. Sau khi sắp xếp xong, cô phát hiện bên phía đồ sứ chỉ có ba cái, còn là thứ mà cô tự thu mua. Nhìn hàng trống trơn, cô dứt khoát đăng lên những món đồ trước đó cô thu mua đặt vào trong sọt nhưng chưa lấy ra.
Nhìn lại, thấy ngăn nắp hơn nhiều.
Nhìn cái tên Quán Nhỏ Niên Đại của mình. Hứa Nam Nam cảm thấy nên đổi lại thành cái tên khác, hay đặt là Tiệm Đồ Cổ nhỉ?
Chỉ mới nghĩ, thế mà tên cửa hàng đã được đổi luôn rồi.
…Quá tiện. Hứa Nam Nam giương mắt nhìn cái tên mới của cửa hàng.
Ting ting ting.
Một khung thoại nhảy ra, Cổ lỗ sĩ nói: "Cô lại có hàng mới!"
Mũi chó à, Hứa Nam Nam ngạc nhiên.
Cô đã lâu không liên lạc với Cổ lỗ sĩ rồi. Lần trước bị chơi quá thảm, mặc dù Cổ lỗ sĩ nói cho cô biết, đây là mẹo nhặt đồ cũ trong giới bọn họ. Nhưng chẳng thể nào thay đổi được sự thật là bản thân cô bị chơi một vố.
Bởi vì Cổ lỗ sĩ có nói, món đồ trước đó là bị cậu Hai may mắn nhặt được, cho nên giá lần đó cậu ta hét chỉ là hét giá đại vậy thôi, đợi để bên phía Hứa Nam Nam mặc cả lại. Kết quả lại gặp phải một người còn không hiểu đồ cổ hơn cậu ta.
Thế là cậu ta lập tức chạy đi khoe mẻ chuyện này với hội bạn. Nhóm bạn cậu ta không quan trọng tiền bạc, nhưng nếu có thể chi ít tiền mà mua được món đồ cổ siêu giá trị, đó chính là một kiểu vinh dự.
Lấy chuyện bản thân bị hố để khẳng định cho danh tiếng hố hàng, Hứa Nam Nam không muốn nghĩ.
Cô gửi một biểu tượng cảm xúc đực người ra sang, tỏ vẻ tâm trạng của bản thân không tốt.
Cổ lỗ sĩ: "Nếu không thì lần sau cô có hàng, tôi giúp cô kiểm định, cô xem có được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận