Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 166

Nghĩ tới đây, Hứa Kiến Sinh lại dao động, Nam Nam mới học lớp một, bây giờ Tiểu Mãn gần mười tuổi mới đi học, sao hắn ta mới phát hiện chứ?
Hắn ta nhìn con gái nhỏ Hứa Linh. Đứa bé này vẫn đang ăn cơm, đầu nhỏ đã bị bát che hết.
Hứa Kiến Sinh kẹp một miếng thịt cho cô nhóc, không chú ý thái độ đau lòng của Lý Tĩnh: “Tiểu Linh, có muốn đi học không?”
Nghe thấy Hứa Kiến Sinh định đưa Hứa Linh đi học, Lý Tĩnh cau mày nói: “Nó nhỏ như vậy thì đi học cái gì.”
Hứa Linh lập tức nói: “Cha, qua năm con sắp bảy tuổi rồi.”
Bảy tuổi chính là tuổi đi học.
Hứa Kiến Sinh gật đầu, trong lòng đã có tính toán. Chờ sang năm khai giảng, sẽ đưa Tiểu Mãn đi học. Cho dù thế nào, đứa bé này vẫn phải đi học.
Lý Tĩnh lập tức luống cuống, hoàn cảnh trong nhà không được như xưa. Còn muốn đưa con bé đi học, sau này sẽ sống thế nào.
Con nhỏ này đi học có tác dụng gì, vừa không có lợi cho cô ta vừa phải tốn tiền. Chờ lớn lên sẽ giống hai chị gái của cô nhóc, đều là lũ vô ơn.
Lý Tĩnh còn muốn nói nữa, thì bị Hứa Mai Tử len lén kéo.
Biết sắp đi học, Hứa Linh vui vẻ ăn cơm cũng nhanh, ăn hai miếng thì ngẩng đầu cười với Hứa Kiến Sinh. Thấy con gái như vậy, Hứa Kiến Sinh thở phào nhẹ nhõm, có chút tự hào làm cha.
Chờ Hứa Kiến Sinh đi, Lý Tĩnh tìm Hứa Linh ở khắp nơi nhưng không tìm được, cô ta đứng trong sân, cắn răng nói: “Con nhỏ chết tiệt, cả ngày chạy không thấy đâu, cũng không biết đi chỗ nào rồi.”
Hứa Mai Tử ôm sách đi ra chuẩn bị đi học, thấy vậy đi tới: “Bác gái, bác đừng giận, bác cả đã đồng ý chuyện nhỏ Năm đi học rồi.”
“Anh ấy dễ bị dao động, không biết củi gạo dầu muối đắt. Với tình hình nhà chúng ta, sao cho nó đi học, phí dự thính bao nhiêu anh ấy cũng không biết.”
Hứa Mai Tử gật đầu nói: “Bác gái nói cũng đúng, học phí tốn không ít, phí dự thính cũng nhiều, học phí tiểu học trong thôn thì không tốn bao nhiêu.”
Nghe thấy vậy, Lý Tĩnh nhướng chân mày, như đang suy nghĩ.
Hứa Mai Tử thấy vậy, cũng không nói nhiều, cười nói: “Bác gái, cháu đi học đây.”
Lý Tĩnh gật đầu, cũng không biết có nghe thấy không.
Trong nhà ăn lớn, Hứa Linh đang vui vẻ nói chuyện năm sau được đi học với Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam nhét một viên kẹo sữa cho cô nhóc, Hứa Linh ngậm trong miệng, phồng quai hàm “Sang năm em có thể đi học chung với chị Tư rồi.”
Hứa Nam Nam vừa rửa chậu vừa cười nói: “Vậy Tiểu Linh phải chăm chỉ học tập, nếu học giỏi, chị sẽ mua đồ dùng học tập như của Tiểu Mãn cho em.” Cô không ngờ lần này Hứa Kiến Sinh có thể quyết định như vậy với Hứa Linh, cũng biết đưa con cái đi học. Cô còn tưởng Hứa Kiến Sinh thật sự sẽ xấu xa đến cùng, mặc kệ con gái ruột của mình. Cho dù thế nào, Tiểu Linh có thể đi học là tốt.
“Nhất định em có thể học giỏi, bây giờ em đã biết những mấy chữ rồi.” Hứa Linh giòn giã nói.
“Được, Tiểu Linh của chúng ta rất thông minh.” Hứa Nam Nam lại lấy một viên kẹo trong túi đặt vào tay cô nhóc, đặt thau cơm đã rửa xong ở trên bàn, thím bên cạnh nói: “Nam Nam, đều làm xong hết rồi, cháu về nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa qua đây giúp xào rau là được, ở đây không cần cháu làm nữa.”
Hứa Nam Nam cười nói: “Thím, vậy cháu về trước, buổi chiều cháu sẽ tới sớm.”
Tương Lệ Lệ đang chà chậu ở một bên thấy Hứa Nam Nam cứ đi như vậy, bất mãn nói: “Dựa vào đâu nó có thể đi trước, cháu là nhân viên chính thức đây.”
Thím đó liếc nhìn cô ta: “Nếu tay chân của cháu có thể nhanh nhẹn như Nam Nam, một buổi trưa có thể chà tám cái thau, cháu đi cũng không ai nói gì. Nhưng cháu xem cháu mới chà được mấy cái thau? Thật sự không được, thì lấy một cái giấy khen cho nhà ăn cũng được. Mọi người nói xem có đúng không?”
“Đúng, Tương Lệ Lệ, cháu lấy giấy khen về, đi trước cũng được.” Có người cười phụ họa.
Những người khác nghe vậy, đều bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận