Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 741

Lúc này Hứa Nam Nam mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó bắt đầu nhớ lại cảnh tượng trước đó, hối hận tại sao mình lại không hăng hái, sao lại không bình tĩnh một chút để nhớ rõ tình huống vừa rồi, sau này còn có thể nói cho con cháu nghe. Thật sự là quá đáng tiếc.
Nhưng sau đó Hứa Nam Nam lại nghĩ, cái này cũng chỉ có thể chứng tỏ khí thế của người đó quá mạnh mẽ, ở trước mặt ông người thường không cách nào bình tĩnh như thường được. Chân cô không mềm đi là đã rất tốt rồi.
Cả hai định đi ra cửa ngồi xe thì bắt gặp một cặp đôi đang đi về hướng này.
Người đàn ông không cao, Từ Nam Nam thấy có chút quen mắt, nhưng khi nhìn lại thì lại trợn tròn mắt. Hôm nay cô may mắn thật, hoặc là thủ đô quá nhỏ, thế mà lại gặp được một nhân vật vô cùng tài giỏi khác.
Khi chạm mặt rồi, Hứa Nam Nam còn chưa biết nên phản ứng thế nào thì Lâm Thanh Bách đã kéo bọn họ sang, sau đó chào hỏi họ.
Thì ra Lâm Thanh Bách cũng quen đối phương.
Với thân phận của đối phương, đương nhiên là biết thân phận của Hứa Nam Nam, người ấy cười ôn hòa: "Tất cả mọi người đều ghi nhớ về những cống hiến của cô cậu."
Hứa Nam Nam căng thẳng cười một tiếng.
Vị này lại nói: "Hy vọng nước mình sau này cũng có thể có phát mình được những thứ có trình độ khoa học kỹ thuật và công nghệ cao."
Hứa Nam Nam kích động: "Tôi tin rằng sẽ có ngày chúng ta ngày càng trở nên hùng mạnh hơn. Nhân dân đất nước chúng ta có thể không phải là người thông minh nhất, nhưng chúng ta luôn là người kiên cường nhất và nỗ lực nhất. Bất kể chúng ta gặp phải trở ngại nào vẫn đều có thể vượt qua, tôi tin rằng ngài sẽ thấy được ngày đó trong tương lai." Cho nên bất kể gặp phải khó khăn gì, hãy kiên trì chịu đựng thưa vị anh hùng của chúng tôi.
Có lẽ là bị lây nhiễm bởi tinh thần kích động dâng trào của Hứa Nam Nam, tâm trạng của người ấy cũng tốt theo, cười nói: "Được đó, đồng chí nhỏ nói có lý. Khó khăn ấy mà, cố gắng là sẽ vượt qua được, nhất định có một ngày sẽ trở nên lớn mạnh."
Phu nhân ông ở bên cạnh ông có vẻ cũng rất vui khi thấy tâm trạng ông tốt hơn, bà nở nụ cười mang theo vài phần cảm ơn với với cô bạn tốt Hứa Nam Nam.
Chờ hai người đi rồi, Hứa Nam Nam xoay người nhìn bọn họ, sau đó cùng Lâm Thanh Bách cùng nhau lên xe. Từ trong cửa sổ xe nhìn nơi càng ngày càng xa ấy, trong lòng cô lại xuất hiện rất nhiều phiền muộn.
Nhiệm vụ chủ yếu lần này hai người đã hoàn thành, cũng nên trở về rồi.
Lý Uyển còn cố ý giữ họ lại, Lâm Trường Chinh thì lại không giữ bọn họ, chỉ bảo hai người trở về rồi chung sống thật tốt, không cần phải quan tâm đến chuyện thủ đô.
Lâm Thanh Tùng bây giờ ở trong sở cũng rất tốt, con người cậu ta rất hiếu học, hiện tại đang đi theo một vị giáo sư già rất nổi tiếng. Tuy rằng không thể về nhà, nhưng đã có triển vọng hơn trước kia.
Lâm Trường Chinh đã từng chứng kiến cậu ta đi cùng người khác, đã trưởng thành lên rất nhiều.
"Có điều sau này cha và dì con như thế nào, mấy đứa cũng không được quản. Thanh Bách, tương lai trong nhà phụ thuộc vào các con đấy."
Đây là lời dặn cuối cùng của Lâm Trường Chinh với Lâm Thanh Bách.
Lúc lên xe lửa, hai người ở buồng riêng cũng giống như lúc đi đến.
Hứa Nam Nam nhìn ra cảnh vật càng xa thủ đô ở ngoài cửa, cô dựa vào người Lâm Thanh Bách: "Anh Lâm, có một số việc thật sự không thay đổi được sao?"
"Sức lực của một người có hạn, đừng tạo áp lực cho bản thân."
Hứa Nam Nam thở dài.
Lần này trở lại thủ đô, sau khi gặp những người đó, cô cũng hiểu ra sự thật này. Sức lực của một người thật sự có hạn, có một số việc không phải nói thay đổi thì có thể thay đổi được. Ví dụ như những người mạnh mẽ tài giỏi hơn cô gấp ngàn vạn lần, năng lực của họ ai có thể sánh bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận