Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 516

Nghe Lâm Thanh Bách tính toán thời gian, Hứa Nam Nam đột nhiên phát hiện hình như cũng đúng là như vậy. Xem ra lúc này đính hôn cũng không sớm lắm, dù sao sớm muộn gì cũng đính hôn, chung quy thì đính hôn sớm còn hơn đính hôn vào lúc bận rộn.
Lâm Thanh Bách ở đằng trước không nghe thấy tiếng phản bác của Hứa Nam Nam, anh hơi cong môi, tâm trạng sung sướng đến mức mắt cũng sáng lên.
Lần này đưa đến cửa nhà, cuối cùng Lâm Thanh Bách cũng vào nhà. Hơn nữa còn nghiêm túc đưa ra kế hoạch đính hôn với hai ông bà.
Hai ông bà vừa nghe lời này thì lập tức kinh ngạc. Đặc biệt là bà Vu, bình thường bà ấy cảm thấy đứa nhỏ Lâm Thanh Bách này vô cùng quy củ, sẽ không bao giờ tùy tiện vào nhà, không ngờ tên nhóc này vừa vào cửa đã nhắc đến chuyện lớn.
Thấy hai ông bà không nói gì, Lâm Thanh Bách nghiêm túc nói: "Ông bà, cháu vô cùng trịnh trọng và nghiêm túc đưa ra thỉnh cầu này. Hy vọng hai ông bà có thể đồng ý cho cháu."
Bà Vu nhìn ông Vu, ông Vu suy nghĩ rồi phiền muộn thở dài không nói gì.
Lúc trước vẫn luôn ngóng trông Nam Nam yêu đương, sau khi cô có đối tượng thật họ cũng rất vui vẻ. Nhưng bây giờ Lâm Thanh Bách nhắc tới chuyện muốn đính hôn, trong lòng họ đột nhiên phát hiện cháu gái phải gả ra ngoài rồi. Gả ra ngoài thì sẽ không thể ở trong nhà nữa.
Lâm Thanh Bách vẫn luôn nhìn hai ông bà, thấy sắc mặt của hai người thì cười nói: "Trước đây Nam Nam đã được ông bà chăm sóc nhiều, cháu không có người thân ở bên này. Nếu ông bà không chê thì sau khi kết hôn cháu và Nam Nam sẽ đến đây ăn cơm mỗi sáng."
Nghe được lời này, ông Vu và bà Vu mới khôi phục tinh thần, liên tục nói: "Người một nhà mà nói chê bỏ gì chứ. Muốn đến đây lúc nào cũng được."
Hứa Nam Nam ở bên cạnh nghe, vẻ mặt thành 囧. Không phải mới nói đến chuyện đính hôn thôi ư, sao đã qua kết hôn luôn rồi. Ngay cả cuộc sống sau khi kết hôn cũng đã sắp xếp luôn rồi.
Cô còn chưa ổn định lại tinh thần mà ba người đã bắt đầu bàn luận chi tiết về buổi đính hôn rồi.
Ý của Lâm Thanh Bách là muốn đãi một bàn. Bên cô thì mời bạn bè thân thích hàng xóm ăn một bữa, còn bên anh thì mời một bàn ở ủy ban huyện. Cứ như vậy, mọi người hai bên sẽ đều biết chuyện này.
Ông Vu và bà Vu không băn khoăn gì, đương nhiên vô cùng tán thành ý tưởng của anh.
Đính hôn là chuyện tốt. Giữa đính hôn và kết hôn thật ra cũng chỉ khác nhau một tờ giấy chứng nhận kết hôn mà thôi. Sau này vợ chồng son sẽ được gần nhau một chút, cũng sẽ không sợ người ta bàn tán lời ong tiếng ve.
Người làm ông bà như họ, bình thường cũng không thể trông nom quản nhiều, đính hôn cũng không phải nhọc lòng.
Lâm Thanh Bách ăn cơm chiều ở đây, lúc tiễn anh ra cửa, Hứa Nam Nam mới có cơ hội hỏi anh: "Vừa nãy em đã suy nghĩ cẩn thận rồi, sao anh lại vội vã đính hôn vậy chứ."
Cô vừa suy nghĩ cẩn thận lại, cảm thấy dường như Lâm Thanh Bách rất sốt ruột với việc đính hôn. Thậm chí cô còn nghi ngờ, có phải Lâm Thanh Bách đã sớm tính toán xong xuôi, chuyện có người giới thiệu đối tượng cho anh chỉ là lấy cớ thôi không.
Lâm Thanh Bách đứng yên trong màn đêm lờ mờ, dáng vẻ của anh trông càng thêm chín chắn.
"Nam Nam, anh muốn em hiểu một điều, anh không phải người ngoài. Có chuyện gì em có thể nói với anh."
Hứa Nam Nam buồn bực nhìn anh. "Anh nói gì?"
Lâm Thanh Bách bình tĩnh nhìn cô một lúc, cười xoa xoa tóc cô: "Nói gì cũng được. Thôi anh về trước đây. Ngày mai chúng ta cùng đến tỉnh lỵ."
Lúc anh đi rồi, Hứa Nam Nam trợn tròn mắt nhìn bóng dáng của anh, trong lòng hơi rối rắm.
Vì lời nói của Lâm Thanh Bách mà buổi tối Hứa Nam Nam đã rối rắm rất lâu, cô suy nghĩ kĩ lại rốt cuộc có phải Lâm Thanh Bách đã phát hiện ra điều gì không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận