Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 239

Người khác muốn thì tự mình đi giành lấy, không có lý gì phải bảo cô không hiến dâng cho bọn họ. Ví dụ như lời Ngô Tinh nói, bảo cô vào ở ký túc xá độc thân, nhường căn nhà này đi. Đầu cô bị cửa kẹp mới sẽ làm chuyện như vậy.
"Nam Nam, nghe nói cô có nhà rồi, thật hay giả vậy?"
Ngày hôm sau, lúc Hứa Nam Nam vừa đến ủy ban mỏ thì có người đến hỏi cô.
"Hỏi làm gì chứ, tôi có chuyện muốn nói với Nam Nam." Chu Phương đi tới, ngăn những người lại xem lại, chị ấy kéo Hứa Nam Nam đi ra ngoài lặng lẽ nói chuyện.
Vừa ra ngoài, lông mày của Chu Phương nhăn chặt lại: "Tối hôm qua em không ở phòng ngủ, Tương Lệ Lệ lúc về cũng không hỏi gì, còn rất vui mừng. Nhưng không biết Ngô Tinh làm sao lại đột nhiên hỏi ra khi nào thì đến nhà bọn em xem thử, nói em có nhà rồi, sau này lúc mọi người nghỉ phép cũng có chỗ để đi đi lại lại. Chị ra sức ngầm ra hiệu cho cô ta đừng nói nữa, nhưng cô ta như thể không thấy được vậy. Thế là vừa sáng sớm Tương Lệ Lệ đã chạy đến ủy ban mỏ hỏi chuyện này, còn phản ánh với lãnh đạo, muốn phân phối căn nhà của em."
Lúc này khi Chu Phương nói về Ngô Tinh, giọng điệu của chị ấy nghe vô cùng tức giận. Tối qua lúc ăn cơm Hứa Nam Nam còn từng dặn dò, đừng truyền chuyện này ở hầm mỏ. Bọn họ cũng không phải người không hiểu chuyện, tuy căn nhà này là của Nam Nam, nhưng sẽ không cản được những người đỏ mắt ghen tị, đến lúc đó sẽ nói những lời khó nghe, làm những chuyện khó xử, khiến người khác chán ghét. Kết quả thế mà Ngô Tinh nói ra. Nếu Tương Lệ Lệ không ở ký túc xá thì còn tốt chút. Hai người thầm vui thầm cười không sao cả. Nhưng cô ta biết rõ Tương Lệ Lệ là loại người gì, còn luôn có ý kiến với Nam Nam, thế mà lại nói ra trước mặt cô ta, đây không cố ý khiến Nam Nam gặp rắc tối sao?
"Chị nói cho em biết, chị đã làm đơn xin đổi ký túc xá rồi, chị không muốn ở cùng với mấy cô ta nữa, không ra gì cả, thật sự không ra gì cả." Tự Chu Phương cũng cảm thấy tức giận.
Ban đầu khi Hứa Nam Nam nghe thấy chuyện này, chỉ cảm thấy lòng mình chùng xuống, nhưng lại không có ảnh hưởng gì lớn cho lắm, cô chỉ hoàn toàn gạch Ngô Tinh ra khỏi những người sẽ qua lại.
"Cũng tại em nhìn sai người, bình thường em thấy cô ta thành thật, tính tình lại rất nhút nhát, còn thường xuyên bị Tương Lệ Lệ bắt nạt, thế nên em nghĩ cô ta thật chất phác, không ngờ rằng sẽ ra thế này. Nếu nói chuyện này không phải cô ta cố ý thì em không tin đâu. Ban ngày còn vừa nói với em không nên giữ căn nhà này, buổi tối lại đã nói nghỉ phép đến nhà em chơi, còn không phải tự vả vào miệng mình sao? Xem ra chuyện lần trước, em đã nghĩ sai người rồi."
Chu Phương mở to mắt, hỏi: "Có chuyện gì à?"
"Lần trước đi thi, lúc vào trường thi em mới phát hiện đầu bút của em bị hỏng. Không phải may mà em đã có dự phòng chứ không thật sự sẽ không thể làm bài được. Lúc đó em còn cho rằng là do Tương Lệ Lệ làm, không muốn ầm ĩ với cô ta, bây giờ xem ra thì không chỉ một mình Tương Lệ Lệ có vấn đề."
Hứa Nam Nam cũng không khỏi thở dài, mình vẫn xem thường bản chất con người. Nhất là con người vào thời đại này. Cô đến thời đại này, gặp phải rất nhiều người xấu, ví dụ như nhà ông Hứa, chẳng có thứ tốt lành nào. Nhưng người tốt gặp được cũng không ít. Bất kể là những người đã giúp đỡ cô ở thôn họ Hứa, hay là hai ông bà nhà họ Vu, hay là chú Vệ, chủ nhiệm Chu, Chu Phương.
Không cần biết là người như thế nào, nhưng ít nhất bọn họ đối đãi với cô không có gì để chê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận