Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 424

"Còn nữa, chân giò lợn có là cái gì, Hồng Hồng của chúng ta sau này nếu như gả cho nhà tốt, có thứ gì mà không được ăn."
Trương Thúy Cầm nghe xong thì lòng như nở hoa không còn bực tức nữa.
Lưu Xảo ở bên cạnh bĩu môi, chuyện này còn chưa chắc chắn đâu mà đã ngồi đây mơ mộng rồi. Cũng không thèm nghĩ xem con nhỏ kia có tính tình gì, thật sự có thể tìm được nhà tốt à? Vẫn là Mai Tử nhà bọn họ thông minh, tìm được đứa con một có hộ khẩu trong thành phố, sau này cái gì cũng không lo.
Cũng không biết Mai Tử bên kia như thế nào rồi, khi nào rảnh rổi phải đi xem thử thử. Phía bác cả không trông cậy được, nếu như chuyện này của Hồng Hồng cũng không thành, đợi Mai Tử gả được cho nhà tốt, thì mang theo Long Long qua đó ở, nhà cô ta sẽ ra ở riêng với nhà ở quê này. Đến lúc đó tiền và lương thực có được đều do tự cô ta quản lý, còn có thể hỗ trợ cho con trai và con gái. Cuộc sống sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Hứa Nam Nam dẫn Thạch Đầu và Mộc Đầu đi tới chỗ trại nuôi trồng trên núi. Bởi vì đang giữa trưa, những người làm công đã trở về ăn cơm hết. Cô nghe thím Quế Hoa nói, thầy Hạ được một chiếc xe đón đi, bảo là muốn đến Tây Bắc lớn. Bây giờ là do mấy phú nông thành phần bất hảo đến tiếp nhận chuyện bới phân lợn ở thôn.
Vừa đến trại nuôi trồng đã nhìn thấy Lâm Thanh Bách đứng ở trước cửa nhà gỗ, nhìn về phía chuồng lợn.
"Anh Lâm." Hứa Nam Nam đi qua, mới vừa đến gần, thì nhìn thấy Lâm Thanh Bách lau mắt, đôi mắt còn có chút ửng đỏ.
"Anh Lâm... anh làm sao vậy?" Hứa Nam Nam hoảng hốt hỏi. Cô cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ đến Lâm Thanh Bách sẽ khóc. Vừa rồi anh ấy đang khóc sao?
Lâm Thanh Bách mím môi: "Không có việc gì, chỉ là nghĩ đến một vài việc." Anh xoay người nhìn căn nhà gỗ: "Bọn em trước đây sống ở nơi này sao?"
"Đúng vậy ạ." Hứa Nam Nam đi vào trong căn nhà gỗ, bên trong không có giường. chất một đống cỏ khô cho heo. "Sau khi bọn em đi rồi, nơi này để lại cho thầy Hạ ở. Ông ấy trước đây là giáo viên đại học. Hiểu rất nhiều thứ. Nhưng mà bây giờ ông ấy đã đi sang nông trường Tây Bắc rồi ạ." Nói đến việc này, trong lòng cô lại có phần chùng xuống.
Lâm Thanh Bách đi qua, sờ lên cửa căn nhà gỗ.
Hứa Nam Nam cũng không biết anh đang suy nghĩ gì, nên cứ ở một bên chờ. Một lát sau, Lâm Thanh Bách mới nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, nếu còn không quay về sẽ phải đi đường đêm."
Thạch Đầu và Mộc Đầu ở bên cạnh còn đang chơi đùa, nghe thấy phải đi, lập tức chạy đến. Mỗi đứa một bên, nắm lấy tay Lâm Thanh Bách. "Anh, đi thôi."
Hứa Nam Nam lập tức nhăn mặt lại. Hai tên nhóc thực tế này, cũng thực tế quá rồi. Không phải chỉ là hai cái vỏ đạn thôi sao!
Lâm Thanh Bách mỉm cười với cô, nắm tay hai đứa trẻ đi xuống dưới chân núi.
Trên đường đi có bạn đồng hành, thêm tiếng nói chuyện ríu ra ríu rít của hai đứa nhỏ, đúng là thoải mái hơn đi một mình nhiều.
Biết Lâm Thanh Bách là quân nhân, Thạch Đầu vô cùng hâm mộ: "Anh à, anh nhập ngũ khi nào vậy, em có thể đi không?" Cậu bé cũng muốn làm anh hùng.
Lâm Thanh Bách cười nói: "Tuổi em còn nhỏ quá, anh mười lăm tuổi mới đi nhập ngũ. Em còn phải đợi vài năm nữa."
Hứa Nam Nam ở bên cạnh nghe xong, trong lòng thắt lại. Mười bốn tuổi về nhà, mười lăm tuổi đi nhập ngũ… Những ngày trước đây của Anh Lâm, thật sự sống không tốt lắm.
Mộc Đầu thấy Hứa Nam Nam đang suy nghĩ gì đó, lén hỏi Lâm Thanh Bách: "Anh, anh đang yêu đương với chị Nam Nam sao ạ? Có phải anh cũng thấy chị Nam Nam của chúng em xinh đẹp không."
Lâm Thanh Bách sửng sốt, nhìn Hứa Nam Nam, trái tim không biết vì sao nhảy lên loạn xạ, quay đầu lại nói với Mộc Đầu: "Rất xinh."
Cô gái nhỏ bé này rất xinh đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận