Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 226

Ở bên cạnh, Hứa Nam Nam và Chu Phương đang nói về chuyện ở phòng họp vừa rồi.
Chu Phương nói: "Đừng để ý đến anh ta, anh ta suýt chút bị quét xuống vì em đấy."
"Liên quan gì đến em?" Hứa Nam Nam oan uổng nói.
"Không phải vì em thi tốt quá sao. Em biết không, bài thi của em gần như đạt điểm tuyệt đối đó. Chữ viết còn đẹp, lần thi này em có điểm cao nhất. Lãnh đạo nào ở hầm mỏ không muốn dẫn dắt công nhân viên ưu tú chứ. Cả ủy ban mỏ bọn chị cũng muốn có em nữa đấy." Chu Phương cười híp mắt nói, cảm thấy có cô bạn như vậy cũng rất vinh dự.
Hứa Nam Nam cảm thấy mình nằm không mà cũng trúng đạn.
Ăn thêm mấy miếng, Chu Phương lại nói: "Phải rồi, hôm nay chị thấy Hứa chủ nhiệm xin nghỉ. Nghe nói là ở quê có chuyện, phải về một chuyến."
"Em còn lâu mới quan tâm những chuyện này." Hứa Nam Nam khẩy cơm. Không cần nói cũng biết là đi về làm gì, chắc chắn là 'thái hậu' triệu hắn ta về.
Hứa Kiến Sinh lúc này đang ngồi trong nhà chính ở nhà, mặc cho bà cụ chỉ vào đầu mình chửi rủa.
Từ đầu đến cuối, hắn ta luôn không có cơ hội mở miệng.
Lần này trở về, hắn ta phát hiện không chỉ có bà cụ mà cả hai đứa em trai hình như cũng có ý kiến rất lớn với mình. Thằng Hai hôm qua đến tìm hắn ta mà không nói một câu nào, hôm nay về nhà thì xụ mặt.
Bà cụ mắng xong, Lưu Xảo bưng ly nước cho bà ta, Từ Kiến Sinh lúc này mới nói: "Mẹ, Nam Nam thi đỗ là do tự nó đỗ được. Con không hề dính vào chút nào, con cũng không có khả năng này."
"Con nhóc đó làm thế nào đỗ được tôi không quan tâm. Dù sao thể nào cũng không phải là người của nhà ông Hứa chúng tôi. Nhưng nhỏ Cả và nhỏ Ba là sao. Bọn nó là học sinh trung học cơ sở, học hành lâu vậy rồi, sao không đỗ được kia chứ."
"Lúc vừa có tin tức, con cũng đã nói với Hồng Hồng và Mai Tử rồi. Hai đứa nó cũng có tham gia kỳ thi, nhưng không đỗ, liên quan gì đến con chứ mẹ?"
Hứa Kiến Sinh cảm thấy bực bội, hai đưa cháu gái đều đi thi, chính tụi nó không đỗ được thì hắn ta có thể làm gì được? Nếu hắn ta có cách thì chắc chắn hắn ta cũng muốn để hai con bé được đổ mà.
"Hừ, không có lý nào. Con nhóc chết tiệt kia còn đỗ được, không lý nào nhỏ Cả và nhỏ Ba không đỗ được. Trong này có điều mờ ám, ai cũng không tin được."
Bà Hứa vỗ bàn nói.
Hứa Kiến Hải cũng đệm vào: "Hôm qua em cũng có hỏi đứa trẻ, nó nói trước khi thi chị dâu không cho bọn nó ăn no, lúc thi đói đến mức không có sức viết bài. Anh cả, mỗi năm nhà đưa không ít lương thực vào trong thành phố mà, sao lại để bọn trẻ bụng đói đi thi vậy chứ."
Trương Thúy Cầm vừa nghe vậy, lập tức ngồi xuống vỗ đùi mình: "Tạo nghiệp mà, tôi bảo sao đầu óc nhỏ Cả bọn tôi thông minh vậy, sao có thể không đỗ được chứ, chắc chắc là có lí do mà. Hóa ra là không cho nhỏ Cả nhà bọn tôi ăn cơm. Đúng là hại khổ nhỏ Cả nhà chúng tôi quá đi."
"Từ lâu tôi đã nói Lý Tĩnh không phải thứ tốt gì rồi, chỉ giỏi hại nhà ông Hứa chúng ta." Mặt bà cụ tức giận đến mức tái xanh.
"Anh cả à, hôm nay em cũng nói vài câu lẽ phải vậy, thành tích nhỏ Ba nhà chúng em cũng rất tốt, đã đổ được học việc rồi, nếu tiến thêm một bước nữa thì sẽ là công nhân chính thức, được ngồi phòng làm việc giống nhỏ Hai. Kết quả bây giờ chỉ có thể làm công nhân học việc, thế này là do ai hại?" Hứa Kiến Bình ở bên cạnh tức giận bất bình nói.
Lưu Xảo mím môi không nói gì, trên mặt cũng có chút bất mãn.
Ông Hứa thậm chí còn trốn nằm ở trong phòng nghỉ trưa.
Hứa Kiến Sinh nghe lời chỉ trích của già trẻ cả nhà, trong lòng ngột ngạt đến mức run rẩy cả lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận