Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 453

Lâm Thanh Bách chắc chắn nói: "Không đâu."
Bây giờ Lý Uyển quả thực không dám nhúng tay quá nhiều vào chuyện của Lâm Thanh Bách. Vì chuyện kia mà khiến những nỗ lực nhiều năm qua của bà ta dành cho đứa con riêng này đều uổng phí, bây giờ không bằng mặt không bằng lòng với bà ta. Hiện nay Lý Uyển không dám khiêu chiến điểm mấu chốt của Lâm Thanh Bách.
Có điều trong lòng rốt cuộc cũng có chút không cam tâm. Bà ta gửi điện báo cho Lâm Trường Chinh hy vọng ông ra mặt, xem có thể điều Lâm Thanh Bách về không. Ở một địa phương nhỏ có gì tốt chứ.
Triển vọng ở quân đội tốt như vậy, các chú bác trong quân đội đều sẽ chăm sóc nó, thăng chức cũng nhanh. Sau này có thể thuận lý thành chương tiếp nhận chức vị của ông Lâm nhưng anh cứ muốn vì một người mà đến một nơi nhỏ như vậy.
Sau khi đợi một lúc ở trong phòng, bà ta lại đi tìm Lâm Thanh Tùng.
Kết quả Lâm Thanh Tùng chưa về, Lâm Thanh Bách cũng chưa về.
Thật sự càng ngày càng quá đáng. Dù gì bà ta cũng là mẹ, lại có hai người lớn tuổi sống cùng, bất kể như thế nào hai đứa đó cũng không nên không dòm ngó tới như vậy chứ.
Chú Lý và thím Lý thấy bà ta tâm trạng không tốt, bèn nói: "Hay là chúng ta đi ra ngoài một chút. Đúng lúc phải ăn cơm rồi, sau khi chúng ta ăn xong đi dạo trong thành phố một lúc. Khó khăn lắm mới quay về một chuyến, cứ quanh quẩn ở trong nhà mãi cũng không tốt."
Nghe thấy hai người nói thế, Lý Uyển không phản đối.
Cứ ở trong nhà suy nghĩ lung tung, cảm xúc của bà ta không tốt lên được.
Sửa soạn một chút rồi mấy người đi ra ngoài, xuống lầu rời khỏi khu tập thể ủy ban huyện.
Vừa ra khỏi cổng khu tập thể thì có một người từ bên cạnh chạy ra chặn trước mặt bọn họ. Quả thực là dọa ba người nhảy dựng hết cả lên.
"Cô không phải là nữ đồng chí hôm nọ sao?" Nhìn rõ người chắn đường, Lý Uyển cau mày nói. Hôm đó bà ta không thích cái đứa Vu Nam Nam gì đó kia, nhưng cũng không thích cô gái này cho lắm. Về phần con trai nhỏ, Lý Uyển cũng không yêu cầu dòng dõi, chỉ cần nó thích là được. Nhưng cô gái này rõ ràng không phải là người con trai bà ta thích, hơn nữa còn thích gây chuyện, tất nhiên là bà ta không thích nổi được.
Hứa Hồng căng thẳng nhìn ba người: "Cháu, cháu muốn nói chuyện về Vu Nam Nam với mọi người. Vu Nam Nam kia, nó không phải là cô gái tốt gì. Ngay cả cha mẹ nó cũng không thích nó. Trước đó nó, nó không phải là Vu Nam Nam, mà tên là Hứa Nam Nam, vì nhà cửa nên đã đổi họ để làm cháu gái người khác."
Chị ta vừa nói xong câu này thì trên mặt chú Lý và thím Lý ở đằng sau có chút thay đổi.
Lý Uyển cũng cau mày: "Cô đang nói lung tung cái gì vậy."
Lý Uyển mới mặc kệ Vu Nam Nam là người nào, bất kể cô là người nào thì cũng đều không phải là con dâu được chọn lựa cho Lâm Thanh Bách trong lòng bà ta.
Thấy Lý Uyển không tin, Hứa Hồng khẩn trương nói: "Những gì cháu nói đều là thật, mọi người đến hầm mỏ hỏi thăm một chút là sẽ biết. Bác cả của cháu là chủ nhiệm sản xuất của hầm mỏ, cô hỏi chuyện này là mọi người đều biết hết. Nếu như vẫn không tin, còn có thể đến quê chúng cháu để nghe ngóng, chính là thôn họ Hứa của Đại Sơn Câu."
Rốt cuộc thím Lý không nhịn được nữa: "Đồng chí trẻ, mẹ của Vu Nam Nam kia có phải tên là Lý Tĩnh không?" Nên nghĩ đến từ sớm rồi, đứa nhỏ kia lớn lên có chút giống Lý Tĩnh khi nhỏ mà.
Bây giờ lại nghe thấy thôn họ Hứa của Đại Sơn Câu, vậy thì không sai được nữa.
Nghe thấy bà Lý hỏi như vậy, Hứa Hồng sửng sốt, gật đầu: "Sao bà biết được?"
"Đúng là thật à." Đôi mắt bà Lý đỏ lên, nhìn về phía ông Lý. Ông Lý cũng có chút kích động, nhưng cuối cùng vẫn nhìn sắc mặt của Lý Uyển, thấy bà ta căng mặt không vui thì kéo nhẹ bà cụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận