Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 725

Hứa Nam Nam thấy bác sĩ Từ do dự thì lập tức nói tiếp: "Nếu mấy người đã bỏ ra nhiều nhân lực và vật lực như vậy chỉ để bắt được tôi, vậy cũng nên rõ tầm quan trọng của những thông tin đó. Mấy người không đến mức ngay cả một bữa ăn cũng không nỡ bỏ ra đấy chứ."
Bác sĩ Từ nhìn chằm chằm cô một lúc, Hứa Nam Nam cố gắng bình tĩnh rồi nhìn lại cô ta.
Bác sĩ Từ đột nhiên mỉm cười: "Được. Cô đợi một lát, tôi cho người đi chuẩn bị."
Cô ta vừa nói xong thì đứng dậy bước ra ngoài.
Hứa Nam Nam thấy cô ta đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô lại nghiêm túc đánh giá xung quanh. Ngoài cửa chính và cửa sổ trên mái nhà ra, ngay cả một cái cửa sổ cũng không có.
Trong lúc cô đang buồn bực, trong đầu truyền đến những tiếng ting ting. Trước đây còn cảm thấy âm thanh này quá phiền, nhưng bây giờ lại thấy nó giống như là tiếng trời vậy.
Hứa Nam Nam kích động nhắm mắt lại, tiến vào cửa hàng Taobao.
Đáng tiếc đó là tin nhắn đến từ cậu Hai.
Tôi là cậu hai: "Cô sao rồi?"
Tuy rằng Hứa Nam Nam có chút thất vọng khi người phản hồi không phải là Cổ Lỗ Sĩ, nhưng cậu Hai cũng được. Cô lập tức nói: "Trong tay cậu có vũ khí... Thôi, bây giờ cũng không kịp nữa rồi. Cậu có thể tìm Cổ Lỗ Sĩ giúp tôi hay không? Bảo cậu ta lập tức online ngay, tôi có chuyện gấp cần tìm."
Tôi Là Cậu Hai: "Sao tôi lại không giúp được cô? Cô đừng có xem thường người khác nhé. Cô muốn cái gì, tôi sẽ lấy cho cô."
Vào thời khắc sống chết như thế này, Hứa Nam Nam thật sự không dám tin vào chỉ số thông minh của cậu Hai cho lắm: "Bây giờ tôi bị đặc vụ bắt rồi, bọn họ đang chuẩn bị nghiêm hình bức cung tôi. Cậu có thể có biện pháp nào? Nhanh gọi Cổ Lỗ Sĩ tới đi. Cầm vũ khí đến cho tôi. Tôi nói thật đó tính mạng của tôi đang bị đe dọa, cậu mau tìm Cổ Lỗ Sĩ đến đây giúp tôi. Sau này chúng ta sẽ bàn lại vấn đề chia hoa hồng, tôi sẽ chia cho cậu nhiều hơn." Khi đối mặt với chuyện sống chết, những thứ như tiền tài chỉ là vật ngoài thân mà thôi, cô không cần nữa.
Cô bị bức cung mà còn có thể lên Taobao sao? Rõ ràng là nói láo mà.
Lúc nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại, cậu Hai nhịn không được phì cười. Nghĩ đến bà cụ đang nghỉ ngơi trên lầu, trong lòng cậu ta thầm oán bà cụ tìm người kiểu gì vậy, chỉ số thông minh đáng lo ghê luôn.
Chuyện này không tiện nói với người khác, cậu ta dứt khoát đi tìm cậu Ba còn đang nói chuyện với anh Cả.
"Cậu Ba, qua đây anh kể cho cậu một chuyện cười này."
Người đàn ông trẻ tuổi đeo mắt kính đang nhíu mày nói gì đó với nam thanh niên mặc quân phục, nghe thấy lời này của cậu Hai, cậu ta nói với nam thanh niên mặc quân phục một câu rồi mới đi qua: "Chuyện gì vậy? Em và anh cả đang nói chính sự đấy."
"Cậu nhìn đi, cậu nói xem, có phải là chỉ số thông minh của người này quá thấp rồi không?" Thanh niên tóc màu hạt dẻ cười cong hết cả mắt, lúm đồng tiền trên mặt lúc ẩn lúc hiện.
Thanh niên đeo mắt kính nhìn thoáng qua tin nhắn trên màn hình rồi nhíu mày lại, sắc mặt lập tức thay đổi, lập tức chạy lên căn phòng trên lầu.
"Ôi chao, anh vẫn chưa nói xong mà, thật là..."
Hứa Nam Nam chờ mãi vẫn không nhận được tin tức của cậu Hai, cô như đã tuyệt vọng. Cô nghĩ, nếu như cậu Hai đang ở trước mặt mình, cô nhất định sẽ đâm chết cậu ta.
Khi tâm trạng của cô đang sa sút, bỗng nhiên nghe thấy âm báo tin nhắn. Cô nhìn thoáng qua, cứ tưởng là cậu Hai nhắn lại, kết quả vừa nhìn, suýt chút nữa cho rằng mình bị hoa mắt. Cuối cùng thì người đáng tin cậy cũng đến rồi.
Cổ Lỗ Sĩ: "Nghe cậu Hai nói cô xảy ra chuyện rồi?"
"Đúng vậy, hiện tại tôi đang bị bắt nên không thể nói nhiều, có loại vũ khí nào phù hợp với tôi không? Tôi không biết dùng súng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận