Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 79

Hai người mới ra khỏi nhà, cửa sân trước mặt đột nhiên mở ra, Tống Quế Hoa đi ra, sốt ruột nhìn hai đứa bé: “Nam Nam, sao các cháu lại ra đây?”
“Thím Quế Hoa, cháu và Tiểu Mãn rời khỏi nhà, sau này chúng cháu ở riêng.”
“Thạch Đầu nói thật sao?”
Tống Quế Hoa kinh ngạc nói, Thạch Đầu là con trai nhỏ của cô ấy, tính tình nghịch ngợm khác với anh trai sinh đôi của cậu bé, bình thường chỉ thích gây chuyện ở bên ngoài. Vừa nãy trời đã tối rồi, cậu bé vẫn chưa về, Tống Quế Hoa chuẩn bị đi tìm thì cậu bé đã nhấc chân chạy về, bảo rằng đứng bên ngoài nhà bà Hứa nghe thấy bà Hứa muốn đuổi chị em Hứa Nam Nam đi, thế nên cô ấy vẫn đứng trong sân nhìn, không ngờ thật sự thấy hai chị em ra khỏi nhà.
“Mẹ, con không nói bậy đúng không, con đã nghe thấy bà già ăn mày nói như vậy.” Thạch Đầu ló mặt ra từ bên cửa, đầu cạo tóc bóng loáng, phần lớn con trai trong thôn đều để kiểu tóc dễ xử lý này.
“Con ăn nói kiểu gì đấy, xưng hô bậy bạ, mau đi vào nhà.” Tống Quế Hoa u ám trách mắng.
Con trai nhà mình gọi là bà già ăn mày trước mặt người nhà người ta, cô ấy cảm thấy hơi lúng túng.
Đuổi con trai nhà mình đi, Tống Quế Hoa lại nhìn hai chị em: “Sao người lớn nhà hai đứa quá đáng như vậy? Trời tối rồi còn đuổi các cháu ra ngoài, cũng không sợ các cháu không có chỗ ở. Không được, thím dẫn các cháu đi tìm Hứa Căn Sinh, nếu anh ta không lo được thì chúng ta đi tìm thư ký công xã.” Bình thường ngược đãi cháu thì thôi, giờ lại đuổi cháu ra khỏi nhà thì còn ra thể thống gì.
Hứa Nam Nam liên tục xua tay: “Thím, nhất định đừng đi, cháu bằng lòng đi ra ngoài. Họ không muốn cho cháu ở nhà, cháu còn vui vẻ ra ngoài cho tự do. Rời đi rồi, ít nhất sau này không bị người ta thóa mạ nữa.”
“Sao cháu không hiểu thế, ra ngoài là chuyện tốt, nhưng các cháu sẽ ăn gì, ở đâu? Sau này không phải chuyện một hai ngày.” Tống Quế Hoa lo lắng nhìn hai đứa bé.
Nếu như có khả năng, cô ấy cũng bằng lòng nhận hai đứa bé này. Dù sao nhà mình cũng chỉ hai thằng con trai, đang muốn nuôi hai đứa con gái. Nhưng nhà cô ấy cũng không gánh vác nổi, với lại dù ở nhà cô ấy được coi trọng, nhưng cũng không thể làm chủ việc nhà.
“Nếu không thì hôm nay đến nhà thím ngủ một đêm trước, ngày mai chúng ta tìm vài cán bộ, xem có thể thu xếp ổn thỏa không.”
Tống Quế Hoa suy nghĩ, không nhẫn tâm để hai đứa bé ngủ ngoài trời hoang dã.
Hứa Nam Nam lắc đầu: “Thím, cháu biết thím có lòng tốt giúp chúng cháu, nhưng mà cháu và Tiểu Mãn đã có chỗ ở rồi, chúng cháu chuẩn bị đến nơi nuôi trồng trên núi, ở đó có phòng trống. Còn đồ ăn, dù gì cũng có thể đào chút rau dại trên núi, chờ vào đông thì cháu cũng được chia lương thực.”
Khó lắm mới thoát khỏi nhà họ Hứa, cô không muốn ăn nhờ ở đậu ở nhà người khác nữa, cũng không muốn nợ thêm ân tình, càng không muốn tạo thêm phiền phức cho Tống Quế Hoa.
“Chỗ đó sao ở được?” Tống Quế Hoa thở dài nói.
“Bình thường cháu làm việc ở đó nên quen rồi, thím đừng lo cho chúng cháu. Cháu và Tiểu Mãn còn phải đến đó thu dọn đồ đạc nên qua đó trước đây, ngày mai cháu sẽ nói kỹ với thím.”
“Không được, để thím đi cùng hai đứa, giúp hai đứa dọn dẹp.” Tống Quế Hoa bất đắc dĩ nói, muốn giúp hai đứa bé nhưng không thể góp sức. Chỉ đành để ngày mai đi tìm cán bộ trong thôn bàn bạc chuyện này, xem trong thôn có thể giúp đỡ không.
Hứa Nam Nam không thể từ chối ý tốt của cô ấy nữa, chỉ đành đồng ý.
Tống Quế Hoa vào nhà thu thập ít đồ, nhanh chóng xách giỏ ra ngoài: “Đi, chúng ta đi mau, chờ lát nữa trời tối om thì sẽ khó chuẩn bị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận