Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 257

Hứa Nam Nam suy nghĩ một chút, quyết định đẩy giá lên một chút, thành hai mươi hai ngàn.
Đối phương lập tức đồng ý: "Được!"
Còn định nói thêm gì đó, bên kia lại im re, Hứa Nam Nam cảm thấy hơi buồn bực. Những người này chẳng có chút tố chất của một người mua gì cả, không biết trả giá xin thêm ưu đãi với người bán sao?
Bán đỉnh bằng đồng xong, Hứa Nam Nam nhìn cửa hàng Taobao chất đống của mình, cảm thấy việc làm ăn của mình càng lúc càng phát đạt. Hơn nữa dường như những thứ này cũng chỉ là một góc núi băng về tiềm năng của cửa hàng Taobao mà thôi.
Nếu như có thể tìm được đồ vật đáng giá hiếm có như thế cũng tốt. Không được, sau khi quay về phải mua thêm vài cuốn sách nữa, đừng để đến lúc đó báu vật ở ngay trước mặt mà lại không nhận ra.
Lại kiếm được thêm một khoản tiền, Hứa Nam Nam cảm thấy chuyến đi này quá viên mãn, cũng nên lên đường về nhà rồi.
Dù sao trong mỏ vẫn đang chờ lương thực, mà để Tiểu Mãn ở nhà một mình cô cũng không yên tâm.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Nam Nam đến bến xe mua vé, về thẳng thành phố An Nam, đi cả ngày mới tới được thành phố An Nam. Ở lại thành phố An Nam một đêm, sau đó mới từ thành phố An Nam về huyện Nam Giang.
Cũng không vào mỏ, Hứa Nam Nam quyết định ngồi xe quay về quê nhà, thôn họ Hứa.
Sở dĩ lần này chọn thôn họ Hứa, là vì Hứa Nam Nam cũng muốn nhân cơ hội này để tạo cơ hội cho mọi người trong thôn.
Dân quê, lương thực thô gì cũng có thể kết hợp làm một bữa, mặc dù lương thực quý giá, thế nhưng những sản phẩm công nghiệp không thể mua được mới khiến người ta mờ mắt.
Lúc Hứa Nam Nam đến thôn họ Hứa cũng đã đến trưa rồi.
Cô vác đồ đi thẳng tới nhà Tống Quế Hoa.
Thấy Hứa Nam Nam vác bao lớn bao nhỏ quay lại, Tống Quế Hoa sợ hết hồn.
"Cháu vác nhiều đồ như thế vượt núi băng đèo tới đây à?"
Hứa Nam Nam cười nói: "Xe không vào trong được, cũng chỉ còn cách đó thôi ạ." Thế nhưng cũng không phải vác đồ đi quá xa, lúc gần đến thôn họ Hứa mới lấy gói hàng ra.
"Thím ơi, thím có thể gọi chú Căn Sinh đến đây giúp cháu không, mấy thứ này nhiều quá, cháu cũng không thể tiếp tục vác nó đi được. Lần này cháu trở về là có nhiệm vụ, chuyện nghiêm túc."
Nghe Hứa Nam Nam nói nghiêm túc như thế, Tống Quế Hoa không nói hai lời lập tức bảo Hứa Quý đi gọi Hứa Căn Sinh tới.
Không bao lâu sau, Hứa Căn Sinh đã tới nơi.
Nhìn mấy món đồ công nghệ Hứa Nam Nam mang về, hai mắt cũng sáng lên.
Sau khi nghe thấy Hứa Nam Nam nói rõ ràng, Hứa Căn Sinh cũng không nói hai lời, đập bàn một cái: "Được, thế chú sẽ đi nói với mấy đội khác một chút, để xem nên chia thứ này thế nào. Cháu nghĩ sợ không đủ chia đấy."
Lúc tới Hứa Nam Nam còn đang lo thôn họ Hứa không đưa được bao nhiêu lương thực.
Dù sao mỗi lần trở lại đều nghe nhiều người than phiền lương thực không đủ ăn. Trước kia lúc còn ở nơi này, nhà nào cũng chỉ toàn ăn rau dại.
Không ngờ Hứa Căn Sinh tranh thủ giờ nghỉ trưa đi thông báo cho mấy đội ở trong thôn, thoắt cái nhà của Tống Quế Hoa đã chật ních người.
Đàn ông, phụ nữ nhà nhà đều vác lương thực tới, chỉ lo rằng nếu tới trễ sẽ không đổi được đồ công nghiệp.
Lương thực không đủ ăn cũng không sao, ăn thêm mấy miếng rau dại, thắt lưng buộc bụng cũng có thể qua được. Thế nhưng đồ công nghiệp này cũng không thể mua thường xuyên. Ở nông thôn không có phiếu công nghiệp, cũng không có người nào chỉ vì mua một ít đồ mà đi vào tận trong thành phố, đến cuối năm muốn mua một ít đồ cũng không tìm được cách.
Lúc này người ta đưa tới tận tay, còn không nhanh tay đổi?
Lần này Hứa Nam Nam cũng không có quy tắc nhận lương thực, lương thực thô hay lương thực tinh chất cô đều thu cả, chỉ cần có lương thực là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận