Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 672

Dù gì thì đó cũng là tư liệu lâu năm, nhiều dữ liệu đã bị niêm phong và cất lại, không những phải sử dụng các mối quan hệ mà còn tốn kha khá thời gian và nhân lực.
Hứa Nam Nam gửi tin nhắn nói: "Cậu có thể tìm vài quyển sách, tốt nhất là sách tiếng nước ngoài. Sách về mảng khoa học kỹ thuật... Không xuất hiện những từ ngữ thời đại này được không."
"Tôi muốn cho người khác học, rất quan trọng."
Nhớ lại mỗi năm đều có rất nhiều người đến thăm...
Được sự đồng ý của Cổ Lỗ Sĩ, Hứa Nam Nam cảm thấy thoải mái hơn. Vẫn còn một chút thời gian, cho dù thế nào, có thể làm được bao nhiêu thì làm vậy. Giống như cô đã nghĩ trước đây, một khi bắt đầu làm điều gì đó, sẽ muốn làm nhiều hơn và làm tốt hơn.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Hứa Nam Nam chuẩn bị đi ngủ, thấy Tiểu Mãn còn đang làm bài tập, khuyên: "Ban ngày thì làm, tối rồi hại mắt lắm."
"Chị, không sao đâu, còn một tí nữa thôi là em chuẩn bị xong bài rồi. Bây giờ thời gian thầy cô giảng bài rất ít nên em phải tự học một chút."
Nghe thấy câu này, Hứa Nam Nam nói: "Giờ ở trường dạy ít thế à?"
"Vâng ạ." Mặt Tiểu Mãn có chút buồn bã: "Giáo viên ai cũng có phần bất mãn, còn cả... còn cả một số học sinh nữa." Tiểu Linh cũng đang gây rắc rối, cô bé khuyên Tiểu Linh mấy lần rồi mà cô nhóc không nghe. Chuyện này tạm thời không nói cho chị biết được, cô bé sẽ tìm cơ hội để khuyên Tiểu Linh trước xem sao.
Hứa Nam Nam không biết rằng Hứa Linh vẫn đang gây rắc rối, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi buồn khi nghe tin này. "Tiểu Mãn, học hành chăm chỉ và tuyệt đối đừng gây rắc rối cùng với những người khác nhé."
Tiểu Mãn dạ.
Hứa Nam Nam thở dài, nằm ở trên giường nghĩ về chuyện này, buổi tối ngủ cũng không thoải mái. Sáng hôm sau, cô đề cập chuyện này với Lâm Thanh Bách: "Em lo rằng đến khi đó các em học sinh sẽ quá kích động."
"Yên tâm đi, chẳng gây ra được chuyện gì đâu." Lâm Thanh Bách trấn an: "Nam Giang sẽ không loạn được đâu." Anh sắp đặt lâu như vậy là vì sự ổn định của Nam Giang. Ít nhất sẽ không để kẻ có rắp tâm đục nước béo cò.
Trong lòng Hứa Nam Nam lại không tự tin được vậy. Huyện Nam Giang bảo to thì cũng chẳng to, nhưng bảo nhỏ thì cũng không nhỏ. Sau này vẫn phải cẩn thận hơn. Dù sao phía tỉnh còn có chủ nhiệm Cao nữa, loại người như ông ta sau này sẽ đắc thế. Cho dù cô có bằng khen trong tay cũng không dám tùy tiện lấy ra dùng, vẫn phải đề phòng thì hơn.
"Chúng ta vẫn phải đề phòng, ví dụ như cái vị chủ nhiệm Cao kia ấy. Còn Tôn Hỉ Mai nữa... ý em là cha cô ta." Hứa Nam Nam cố ý nói thêm một câu, để tránh việc Lâm Thanh Bách lại nghĩ rằng cô đang ghen, nói xấu người ta. Chuyện hạ đẳng vậy cô không làm được.
Lâm Thanh Bách cười, toàn thân rung rung: "Anh hiểu, anh hiểu rồi. Anh sẽ để mắt tới, thật đó."
Hứa Nam Nam nghe anh nói vậy rồi thì không nói thêm nữa. Cô cũng không thể bảo Lâm Thanh Bách một phát bắn chết cái tên họ Cao kia được.
Tại tỉnh lỵ.
Cao Kiến Quốc đang đứng trong căn nhà nhân viên của xưởng vải sợi, Hứa Mai Tử thì đang ngồi ghế bên cạnh.
Hứa Mai Tử đã khác xưa, cắt tóc ngắn ngang tai, nhìn xinh đẹp và thời thượng hơn trước. Khoác trên mình chiếc áo màu vàng lông ngỗng, nét mặt cô ta cũng quyến rũ hơn.
Thấy Hứa Mai Tử như vậy, Cao Kiến Quốc không khỏi tức giận, ông ta cảm thấy người phụ nữ này quá tham lam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận