Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 236

“Phải rồi, lúc nào em cũng may một bộ, không thể mặc đồ công nhân suốt ngày được đúng không."
"Em bình thường cũng không ra ngoài, mặc cái này tiện lắm ạ." Gần đây cô ở hầm mở cả ngày, gió thổi một cái là bụi ở mỏ bay mù mịt, thật sự không nghĩ tới việc may đồ mới.
"Phải làm một bộ, em có phiếu vải không, không thì chị đi mượn ít giúp em, phiếu vải của chúng ta mỗi tháng cũng đủ may một bộ đồ." Chu Phương vui vẻ nói.
Chị ấy vô cùng thích mặc quần áo mới, hơn nữa chị ấy không thiếu tiền, cha kế mẹ kế trong nhà không dám lấy tiền chị ấy, cô chị ấy còn thỉnh thoảng trợ giúp một chút cho chị, cuộc sống trôi qua khỏi phải nói an nhàn cỡ nào.
Hứa Nam Nam lắc đầu: "Bản thân em cũng có một ít phiếu vải, nhưng muốn đợi đến lúc trời nóng để may mấy bộ váy liền mặc." Ừm, lúc đó đã ở sống ở bên ngoài, có thể tự mình may quần áo mới để mặc.
"Đúng đúng đúng, phải may váy liền, ừm, đến lúc đó còn phải mua một đôi giày da nhỏ để mang. Không được, chị phải đi xem chị còn bao nhiêu phiếu công nghiệp. Đừng để đến lúc đó ngay cả đôi giày da cũng không mua nổi."
Chu Phương vội vàng đi lục kho bạc của mình.
Hứa Nam Nam mỉm cười, quay đầu lại thì nhìn thấy Ngô Tinh đang nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt có vẻ có phần tan rả. Cô kêu lên một tiếng, lúc này Ngô Tinh mới thu lại ánh mắt, mím môi cười một cái với cô rồi tiếp tục cúi đầu xuống khâu vá quần áo.
Thấy cô ta không có ý nói chuyện, Hứa Nam Nam cũng không nói chuyện với cô ta, bảo Hứa Tiểu Mãn bắt đầu thu dọn đồ đạc hàng ngày của mình. Hôm nay thu dọn một phần, ngày mai lại thu dọn thêm một phần, dần dần dọn đến căn nhà mới.
Chu Phương vừa tìm được phiếu công nghiệp, đang lúc vui vẻ, thấy Hứa Nam Nam và Hứa Tiểu Mãn đều bắt đầu bận rộn, chị ấy hỏi: "Các em nửa đêm nửa hôm không lo ngủ, thu dọn đồ đạc làm gì vậy?"
Hứa Nam Nam tươi cười đứng lên: "Còn định ngày mai vào lúc mời cơm mới nói kia chứ, em và Tiểu Mãn định dọn đi ạ." Chuyện chuyển nhà cô cũng không định giấu giếm, chung quy thì rời khỏi ký túc cũng phải có một chỗ đi.
"Hả?" Chu Phương kinh ngạc nói. "Dọn đi đâu chứ, em không phải vì Tương Lệ Lệ nên mới dọn đi đấy chứ, sợ cô ta làm gì à?"
Ngay cả Ngô Tinh cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Hứa Nam Nam nói: "Còn lâu mới vì cô ta, em đến đây lâu vậy rồi, chị xem có lúc nào em sợ cô ta không? Em là bởi có nhà ở bên ngoài rồi nên muốn chuyển ra ở với Tiểu Mãn. Dù sao Tiểu Mãn cũng không phải người của hầm mỏ chúng ta, không thể để con bé cứ luôn chen chúc cùng một chiếc giường nhỏ với em được."
Tin tức này như lựu đạn nổ tung trong đầu Chu Phương: "Em có nhà ở bên ngoài rồi à, ở đâu thế, to chừng nào?"
"Trên đường Xây Dựng ạ, ừm, cũng coi là rộng rãi. Đủ cho em và Tiểu Mãn ở."
"Hứa Nam Nam, em nói xem em thật sự là im hơi lặng tiếng mà, cả nhà cũng có luôn rồi." Chu Phương đứng lên vì kích động.
Cũng chịu thôi, lúc này thứ gì là quý nhất? Ngoài ăn thì chính là thứ để ở.
Ngoài những người lãnh đạo ở hầm mỏ, bây giờ còn có biết bao nhiêu người ba đời phải sống cùng một căn phòng kia chứ.
Thực sự là ba thế hệ chen chúc trong một căn phòng. Ngay cả nhà của Chu Phương, cũng là cả gia đình chen chúc ở với nhau, thế nên chị ấy dứt khoát chuyển ra ngoài ở, không về nhà nữa. Dù sao nhà có mẹ kế, có cha dượng, có về hay không cũng như nhau.
"Mau nói đi, sao em lại có được căn nhà? Em đúng là đủ giỏi giang." Chu Phương nói với vẻ hâm mộ và ghen tị.
"Cũng là do em và Tiểu Mãn may mắn, gặp được một đôi vợ chồng già, bọn họ rất thích em với Tiểu Mãn trò chuyện với bọn họ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận