Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 591

Thoải mái thì cũng có thoải mái đó, nhưng cô cảm thấy lo lắng. Lo lắng rằng lỡ một ngày không nhìn thấy người này nữa thì phải làm sao. Cô đã tạo thành thói quen như vậy rồi thì sẽ thay đổi được hay không đây.
"Dựa dẫm vào anh thì có gì không tốt? Nam Nam, em vẫn còn nhỏ, lại là một cô gái, dựa dẫm vào người khác là điều rất bình thường." Lâm Thanh Bách nhớ lại chuyện lúc trước cô có người thân nhưng lại không có ai để dựa dẫm vào, anh xoa má cô: "Em cần phải học cách dựa vào anh. Có khó khăn cứ nói với anh, có chuyện không hiểu thì có thể hỏi anh. Giống như ngày hôm qua, em đụng phải chuyện phiền phức thì biết bảo người đến tìm anh ấy."
Hứa Nam Nam nghe được lời này thì trong lòng như được lấp đầy. Với tay ra nắm chặt lấy vạt áo của Lâm Thanh Bách. Nếu không phải ở đây là nhà khách đông người tới lui thì cô chắc chắn đã bước đến ôm chặt người đàn ông này rồi.
Hai người đi đến tiệm cơm gần đó ăn cơm, sau đó đi thẳng đến quân khu của tỉnh.
Càng đến gần quân khu của tỉnh thì gặp được càng nhiều người đàn ông mặc quân trang. Mọi người đều để tóc húi cua, lưng rất thẳng, quần áo trên người phẳng phiu, nhìn rất có sức sống. Đây mới gọi là quân nhân thật sự này, nào đâu như hôm qua…
"Người anh em, em dâu, hai người sao đến sớm thế, anh còn cho rằng hai người cần ngủ thêm một chút nữa." Chương Lỗi từ trong quân khu đi ra, lúc đứng ở cửa nhìn thấy hai người họ thì thần sắc trở nên mập mờ. Lâm Thanh Bách quơ nắm tay về phía vai anh ta: "Nghiêm túc chút đi."
"Anh cũng đâu có không nghiêm túc đâu." Chương Lỗi làm ra vẻ vô tội. "Anh thấy cậu nghĩ nhiều rồi, cậu cho rằng anh có ý gì chứ."
Lâm Thanh Bách cũng lười nói nhiều với anh ta, vỗ vào vai anh ta: "Đi vào trong đi."
"Cậu không sợ em dâu đi vào trong sẽ nhìn thấy người khác đẹp trai hơn thằng nhóc cậu rồi chê cậu sao?"
Lâm Thanh Bách không đếm xỉa tới anh ta, kéo Hứa Nam Nam đi vào trong. Chương Lỗi thấy hai người còn tay nắm tay, trông như sợ bị chia ra mà bỗng nhiên tỉnh ngộ. Chẳng trách lúc trước em trai này không thích mấy cô như y tá, đoàn văn công, hóa ra là thích kiểu hương vị này. Thích kiểu anh trai em gái như này ấy mà.
Đưa Hứa Nam Nam theo đương nhiên không thể đi vào trong văn phòng được.
Chương Lỗi có chức vụ không thấp mà văn phòng là nơi có nhiều việc cơ mật. Cho dù là tránh nghi ngờ, người bình thường cũng sẽ không chạy lung tung trong này.
Ngoại trừ trước đó có hơi hiếu kì thì Hứa Nam Nam không có quan sát nhiều. Chỉ thành thật đi bên cạnh Lâm Thanh Bách.
Đi đến phòng tiếp khách, đóng cửa lại. Sau hai chén trà, Chương Lỗi đập bàn với Lâm Thanh Bách: "Ngay cả cấp trên của anh cũng đã biết chuyện cậu làm ngày hôm qua. Cậu nói lá gan của cậu sao lại lớn tới như vậy hả, còn thật sự đối đầu với cái tên họ Cao đó. Tên họ Cao đó đúng thật là một người rất đáng ghét, nhưng đối đầu với nhau, ông ta chắc chắn sẽ giở thủ đoạn sau lưng."
Hứa Nam Nam ở bên cạnh nghe được chuyện này, tim cô lập tức thắt lại: "Anh Lâm ngày hôm qua sao vậy?"
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là thật sự đã rút súng muốn bắn chết đồ khốn nạn đó."
Hứa Nam Nam hoảng hồn. Cô vẫn chưa thấy qua súng của Lâm Thanh Bách nữa. Anh còn rút súng muốn bắn chết ông ta.
Lâm Thanh Bách bình tĩnh nói: "Lo lắng cái gì, không phải tôi vẫn chưa bắn sao. Chỉ hù dọa ông ta chút thôi."
"Cũng chỉ có cậu dám hù dọa, lãnh đạo của bọn anh chỉ cần không gây ra rắc rối gì thì sẽ không chọc vào việc đâu đâu này đâu."
Chương Lỗi nhỏ giọng: "Bọn anh ai cũng nói liệu đây có phải là phía trên muốn thăm dò gì đó không. Nếu không thì cũng sẽ không lôi cái tên súc vật khốn nạn đó ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận