Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 351

Mặt mũi mẹ Ngô Tình giống với Ngô Tinh, thật thà hiền lành, bà ta ngồi dưới đất mà khóc, giống như vô cùng tủi thân oan ức.
Trương Lượng đứng ở trong đám đông nhìn thấy tình cảnh này, cả gương mặt đều tái mét, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Có người biết mối quan hệ của anh ta với Ngô Tinh còn bảo anh ta đi đến đó khuyên nhủ.
"Không, không có chuyện đó mà. Tôi cùng cô ta chỉ là đồng nghiệp, không phải người yêu." Anh ta xám ngắt bỏ chạy.
Tương Lệ Lệ đứng ở một bên thấy vậy thì hừ một tiếng: "Thằng hèn."
Không chỉ công nhân ở hầm mỏ tụ lại hóng chuyện, ngay cả dân chúng ở quanh đây cũng tụ lại vây xem.
Cả gương mặt Vệ Quốc Binh đã đen như đít nồi.
Nhiều năm như vậy, anh ấy chưa bao giờ gặp phải cảnh cả già lẫn trẻ nâng theo người bệnh kéo nhau đến làm loạn. Giờ không biết phải thu xếp sao cho tốt đây, đuổi không đi, đi bắt người thì nhỡ có việc gì lại thành làm to chuyện hơn.
Quản lý mỏ Cao nghe thấy tin tức cũng chán đến xem: "Nhà mấy người đó không phải vẫn có thằng con trai làm ở hầm mỏ à, đi nói với họ, làm loạn như vậy, ảnh hưởng không tốt, nếu vẫn ầm ĩ thì bảo bà ta dẫn cả con trai con gái về nhà mà ầm ĩ luôn đi. Muốn tạo phản chắc. Tưởng đến làm loạn là có thể khiến hầm mỏ thỏa hiệp à, nhất quyết không được mở tiền lệ cho chuyện này!"
Quản lý mỏ Cao ra lệnh, lập tức có người đi tìm con trai nhà họ Ngô để báo lại chuyện này.
Con trai cả nhà họ Ngô vừa nghe muốn cắt giảm, không nói hai lời chạy ngay đến cửa hầm mỏ đạp cho Ngô Tinh một cước: "Mày là cái đồ tai họa, chỉ biết gây rắc rối thôi!"
Thấy Ngô Tinh bị đánh, mấy đứa em trai em gái đều im bặt không dám ho he thêm. Nghe theo lời anh cả, nâng người đến thế nào thì nâng người rời đi thế ấy.
Chỉ còn Ngô Tinh ngồi khóc dưới đất.
Nhìn tình huống này, Hứa Nam Nam mới kéo Chu Phương cùng nhau rời đi.
Chu Phương nói: "Người nhà cô ta vậy mà cũng dám đến thật, chuyện này là lỗi của Ngô Tinh, còn làm loạn cái gì."
"Hoàn cảnh gia đình đáng thương, cảm thấy mọi người phải đồng tình với bọn họ." Hứa Nam Nam đã gặp nhiều rồi. Trước đây cũng thấy không ít tin tức, có loại người như vậy, cứ tự cảm thấy mình đáng thương thì người khác phải đồng tình mình, giúp đỡ mình. Nếu không thì là không có lương tâm, là người xấu.
Đây là hành vi áp đặt đạo đức.
Hầm mỏ đã ầm ĩ đến mức sôi sục vì việc phân chia nhà ở, quản lý mỏ Cao cũng thấy phiền, bảo mọi người nhanh chóng hoàn thành việc bỏ phiếu. Sớm phân chia nhà ở cho xong việc. Miễn cho về sau lại phát sinh vấn đề vì việc nhà ở nữa.
Hứa Nam Nam cũng cảm thấy càng sớm làm xong càng tốt, cô còn dự tính khi sự việc kết thúc thì sẽ đi công tác nữa mà.
Buổi chiều lúc tan tầm, vừa mới ra khỏi hầm mỏ đã nhìn thấy cảnh sát Tôn mặc thường phục đứng ở cửa phòng gác cổng nói chuyện với Vệ Quốc Binh.
Hứa Nam Nam sửng sốt, gì đây, vẫn còn điều tra à, mãi vẫn chưa được yên sao.
Cô giả bộ không nhìn thấy, từ bên cạnh đi lướt qua.
"Ấy, Nam Nam." Vừa mới đi qua đã bị Vệ Quốc Binh gọi lại.
Vệ Quốc Binh cười híp mắt vẫy tay: "Nam Nam, qua đây."
Hứa Nam Nam đi qua đó, trên mặt nở một nụ cười lễ phép.
"Nam Nam, cảnh sát Tôn nói dạo gần đây không yên bình lắm, cháu còn bị kéo vào nên cảm thấy không an toàn. Mấy ngày này cậu ta sẽ phụ trách việc đưa cháu về thị trấn."
Hứa Nam Nam trừng mắt nhìn cảnh sát Tôn, gì cơ, đưa nàng về thị trấn á?
Cảnh sát Tôn sờ đầu mình, cười nói: "Chào đồng chí Vu Nam Nam. Là thế này, chuyện của Đổng Vũ còn chưa điều tra rõ ràng, trước đó hắn ta còn đến tìm cô, chúng tôi lo lắng đến vấn đề an toàn của cô, cho nên từ nay trở đi tôi sẽ đón cô tan tầm và đưa cô về thị trấn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận