Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 388

Lâm Thanh Bách liên tục gật đầu tỏ ý mình đã nhớ, lúc này anh mới đồng ý cho Hứa Nam Nam đứng dậy về nhà.
Cũng không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, nơi tiêm vẫn còn đau. Xuống dưới lầu, Lâm Thanh Bách dắt xe ra.
Hứa Nam Nam nghĩ tới nếu cái mông này của mình mà đặt lên khung sắt cứng rắn kia, chẳng phải sẽ đau chết luôn sao, nhưng cô lại ngại nói ra thẳng với Lâm Thanh Bách, trong lòng rối như tơ vò.
Chờ tới khi Lâm Thanh Bách dắt xe tới, cô trợn tròn hai mắt. Trên chỗ ngồi phía sau được buộc một chiếc đệm màu xám, cô đưa tay sờ một chút, cũng mềm đó, có không ít bông gòn trong đó.
Trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, cô nhìn Lâm Thanh Bách, Lâm Thanh Bách đã leo lên xe, ra hiệu bảo cô cũng ngồi lên.
"Em ngồi được không, có thấy chóng mặt không?" Lâm Thanh Bách quay đầu lại hỏi.
"Đỡ hơn nhiều rồi." Hứa Nam Nam nói bằng giọng mũi, con người của đồng chí Lâm thật không tệ, người bạn này thành thật quá. Nghĩ tới chủ ý mình tiếp cận người ta là vì một tấm tem, Hứa Nam Nam cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Xe di chuyển chậm hơn bình thường rất nhiều, chậm rãi, chậm rãi, giống như đang đi bộ vậy.
"Đồng chí Lâm, con người anh thật tốt. Sau này nếu anh có chuyện gì cần, đừng khách sáo với tôi nhé." Hứa Nam Nam hơi kích động nói.
Tiếng nói của Lâm Thanh Bách truyền tới từ phía trước: "Thế sao em còn gọi tôi là đồng chí Lâm? Xa lạ lắm."
"Anh Lâm." Hứa Nam Nam lập tức gọi, có một người anh thật tốt.
"Ừ." Lâm Thanh Bách mím môi cười, mắt cong cong, mặt mày rạng rỡ nhìn về phía trước.
Về đến nhà, trời cũng gần tối rồi, Hứa Nam Nam Nam đã nhờ chị Liễu đưa tin, nói trong mỏ nhiều việc, phải làm thêm giờ nên sẽ về trễ, nên trong nhà cũng không lo lắng giống như trước.
Ông bà và Tiểu Mãn đều đã ăn tối, thấy cô giờ mới về, sắc mặt còn có chút tái nhợt, mọi người vô cùng lo lắng.
"Sao trông sắc mặt cháu không ổn thế?" Bà Vu đau lòng nói.
Hứa Nam Nam cũng không muốn khiến ông bà lo lắng, tuổi tác của hai người đều đã lớn, mấy năm trước vẫn luôn không được sống thoải mái, chuyện này không đáng để họ biết.
"Cháu không sao ạ, chỉ là trong mỏ hơi nhiều việc một chút, nên cháu hơi mệt thôi ạ. Không phải gần đây cháu đang bận chuyện công nhân tiên tiến sao, bận rộn nên thế ạ."
"Ôi, bà nói này, không được chọn cũng chẳng sao cả. Cháu là một cô gái, không cần phải so đo với mấy nam đồng chí kia."
Bà Vu có chút không đồng ý nói, bà ấy xoay người vào nhà bếp lấy thức ăn cho Hứa Nam Nam.
Tối nay ăn bánh bao cao lương không nhân, bà Vu nấu nước đường để vừa ăn vừa uống.
Hứa Nam Nam hoàn toàn không có hứng ăn, nhưng vẫn cố ăn.
"Bà nội, bà đi nghỉ ngơi đi ạ." Thấy bà Vu ngồi cạnh mình, cô khuyên nhủ.
Bà Vu nhìn cô cả nửa ngày, luôn cảm thấy có gì không ổn, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào, thế là dứt khoát đứng dậy đi vào phòng.
Ông Vu cũng đã ngồi dậy khỏi giường, chỉ là không ra khỏi phòng.
"Nam Nam thế nào?"
"Trông không ổn, hình như có chút không thoải mái, nhưng lại không chịu nói. Tôi nấu nước đường, hẳn có thể bồi bổ được."
Bà Vu ngồi trên giường, vẻ mặt vô cùng lo lắng tựa lưng về phía sau.
"Đứa bé này quá mạnh mẽ, tự lập. Lúc chưa gặp chúng ta cũng chỉ dựa vào bản thân mình, còn nuôi cả Tiểu Mãn. Bây giờ có chuyện cũng không hề nũng nịu như con nhà người ta. Thế này càng khiến người ta đau lòng."
Ông Vu im lặng một hồi lâu, rồi lại thở dài nói: "Có lúc tôi suýt xem con bé như một đứa cháu trai." Đứa bé này cũng không hề thua gì cháu trai lớn nhà người ta.
Bà Vu im lặng một hồi lâu, đột nhiên lên tiếng: "Ông Vu này, sao tôi cứ cảm thấy khó chịu. Tôi cũng đã lớn tuổi thế rồi. Sau này Nam Nam và Tiểu Mãn đều sẽ không có nhà mẹ đẻ, trong lòng tôi lo lắng lắm ông."
Bạn cần đăng nhập để bình luận