Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 302

Chủ nhiệm Chu nghĩ về hai ông bà, quay sang nói với Vệ Quốc Binh: "Nam Nam đến ở nhà này, đúng là tốt nhiều hơn hại."
Trước bọn họ còn lo lắng sau này Hứa Nam Nam phải gánh vác hai ông bà cụ, có gánh nặng. Bây giờ xem ra cũng không hẳn là thế.
Vệ Quốc Binh gật gù như có điều gì suy nghĩ: "Hẳn là có chút bản lĩnh, bằng không hai ông bà già cô quạnh, cũng không giữ được hai căn nhà tốt như thế."
"Đúng rồi, nói tới cái này, tôi nhớ ra rồi." Chủ nhiệm Chu đột nhiên vỗ tay cái đốp, làm Chu Phương giật nảy mình: "Cô, cô nhớ ra cái gì thì nói luôn đi, đừng dọa người ta chứ."
"Cháu đừng có chõ mồm." Chủ nhiệm Chu bây giờ ngay cả cháu gái cũng mặc kệ, nheo mắt nói: "Đây là chuyện từ rất nhiều năm trước rồi, nghe nói là có một đôi vợ chồng vì để giữ được nhà, còn kinh động đến cả bộ đội cùng chính quyền huyện. Nói chung là náo động lớn lắm. Có khi chính là ông bà cụ Vu này đấy."
Vệ Quốc Binh gật đầu: "Tôi cảm thấy rất có khả năng."
Chu Phương nghe mà mờ mịt: "Cô, vậy đó là chuyện tốt hay là chuyện xấu?"
"Cháu nói xem?"
Chủ nhiệm Chu cười một tiếng.
Đừng thấy bình thường chẳng có gì, đến lúc thật sự gặp chuyện, có chút mối quan hệ tốt hơn tất thảy.
Hứa Nam Nam phát hiện chuyện cô đi làm con thừa tự đột nhiên không còn một ai nhắc đến nữa, ngược lại có một chuyện khác khá là hứng thú để mọi người mang ra đàm luận trong nhà ăn.
Chuyện là cô cháu gái lớn nhà chủ nhiệm Hứa, bây giờ quá trời quá đất luôn, hình như là quen với người ở bên trụ sở lớn kia kìa.
Hứa Hồng sắp mười tám tuổi rồi, ở thời đại này mười tám tuổi là có thể kết hôn, mười bảy tuổi qua lại tìm hiểu là điều quá đỗi bình thường. Hơn nữa đối tượng của chị ta hình như điều kiện còn không tồi.
Lúc này mặc dù nói mọi người đều bình đẳng, nhưng ở trong lòng dân chúng, nông thôn chắc chắn không bằng ở trong thành phố, dân thường nhất định là không bằng làm lãnh đạo cán bộ. Nếu không sao người dân lại là một đống người phải chui rúc trong một phòng đơn nhỏ, chủ tịch huyện thì ở phòng rộng thênh thang.
Dĩ nhiên, cũng không có ai cảm thấy không công bằng. Xã hội này so với xã hội cũ ăn thịt người trong quá khứ tốt hơn không chỉ chút ít.
Không có ai ghen tỵ vì những cán bộ cơ quan kia sống quá mức sung sướng, nhưng bọn họ vẫn nảy sinh khát vọng hướng tới.
Lý Tĩnh tới phòng ăn lấy cơm về thì nghe thấy tin tức này, cô ta trở về bỏ chén đũa rồi đi ngay đến phòng của Hứa Mai Tử tìm người.
Những người khác đều ở đây, chỉ có Hứa Mai Tử và Hứa Hồng là không có ở đây.
Ấn tượng của những người cùng ký túc xá với Hứa Mai Tử về Lý Tĩnh không tốt chút nào. Loại người muốn cháu gái nuôi mình này là kiểu không thể chấp nhận được nhất. Lý Tĩnh hỏi: "Các đồng chí, các đồng chí có biết Hứa Mai Tử và Hứa Hồng đi đâu rồi không?"
Một cô gái đang ăn cơm chan nước nghe vậy, lạnh lùng hừ một tiếng: "Không biết. Ăn có chén cơm cũng không buông tha cho người ta, còn cho người ta đường sống nữa hay không?"
Cô còn phải nuôi người già ở nhà, bình thường thời gian ăn bữa cơm cũng không nỡ bỏ ra, ghét nhất là loại phụ huynh bậc cha chú liên lụy người trẻ tuổi thế này.
Lý Tĩnh bị mất mặt, lại không thể làm lớn chuyện với người ta, đành xanh mặt đi ra cửa.
Một lát sau, Hứa Mai Tử cơm nước xong trở lại, cô gái đó nói: "Vừa nãy bà bác của cô lại tới tìm cô với chị cô đấy."
Hứa Mai Tử khẽ mỉm cười: "Vậy sao, không làm loạn chứ."
"Không có đâu, cho là tất cả đều dễ bị bắt nạt giống như cô sao. Nhưng còn chị cô đấy, cô định bao giờ để cô ta đi đây. Cứ nuôi mãi như vậy cũng không ổn." Mấu chốt là phòng ngủ nhiều thêm một người, chen chúc chật lắm.
Hứa Mai Tử lộ vẻ khó xử: "Hôm qua tôi cũng đã thu dọn xong đồ của chị ấy rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận