Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 212

Lần thi này, mấy lãnh đạo của bộ phận cần tuyển người đều đến cả. Mỗi vị lãnh đạo cùng viết đề lên tấm bảng đen trong phòng họp. Những người tham gia thi ngồi bên dưới tự trả lời câu hỏi của mình, có thể chọn câu hỏi để trả lời, cũng có thể trả lời tất cả. Dù sao cuối cùng cũng phải xem biểu hiện thế nào.
Nhìn thấy đề thi ở phía trên, Hứa Nam Nam không hề lo lắng chút nào. Mấy vị lãnh đạo này có lẽ là quan tâm đến việc những người đến tham gia kỳ thi lần này thuộc các chuyên ngành khác nhau và có trình độ học vấn khác nhau nên đề đưa ra đều là những câu hỏi tương đối cơ bản cho từng ngành học.
Đối với Hứa học sinh giỏi thì chẳng có gì khó khăn.
Không nói lời nào, cô lấy bút máy trong hộp bút ra, đang định viết thì đột nhiên phát hiện đầu bút không viết được.
Cô cầm bút lên xem thì đầu bút đã bị cong.
Trái tim Hứa Nam Nam chùng xuống, tối hôm qua cô đã kiểm tra dụng cụ thi cử của mình, đây là thói quen của cô nhiều năm nay, dù thi gì, cô cũng sẽ chuẩn bị trước. Tối hôm qua vốn không có vấn đề gì, sao đột nhiên giờ lại hỏng rồi.
Cô thấy mọi người đã bắt đầu làm bài rồi. Lúc này nếu cô đi xin lãnh đạo một cây bút, cho dù bọn họ có đưa cho cô thì có lẽ ấn tượng của họ đối với cô cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Hơn nữa, lúc này bút máy cũng là một thứ quý hiếm, người ta có đưa thì chắc chắn là cũng không tình nguyện.
Hứa Nam Nam thò tay vào trong hộp bút, nhắm mắt đi vào cửa hàng Taobao, nhanh chóng mua một cây bút nhãn hiệu Hero, bình tĩnh lấy ra, châm mực và bắt đầu làm bài.
Ở bên kia của địa điểm thi, Hứa Hồng nhìn câu hỏi trên bảng đen, đầu óc quay cuồng.
Những cái này là gì nhỉ, sao mình chưa từng học qua nhỉ.
Bỏ đi, dù sao thì chị ta vốn cũng không muốn thi, quan tâm đề thi là gì làm gì chứ. Không phải là chị ta không thi đỗ được, mà là chị ta không thích công việc này.
Phía sau chị ta, Hứa Mai Tử đang cúi đầu, cau mày nhìn đề thi đã chép vào, cầm lên một lúc rồi từ từ viết ra. Thỉnh thoảng, chị ta ngoảnh đầu nhìn bên phía Hứa Nam Nam. Thấy cô cắm cúi viết thoăn thoắt thì cười thẩm trong lòng. Đề bài khó như vậy, chị ta không tin được là nhỏ Hai biết hết và làm được.
Đi thi không phải là cứ làm kín tờ giấy thi là xong. Nếu như viết sai thì chi bằng đừng có viết câu trả lời vào. Không hiểu mà vờ như hiểu làm gì.
Lần này, đề thi ra không ít câu hỏi. Giờ thi kéo dài cả hai giờ đồng hồ mới kết thúc.
Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Bất kể có làm được hay không, thì dù sao cũng không có thời gian để làm nữa rồi.
Sau khi ra khỏi phòng thi, Chu Phương và Ngô Tình đã đợi ở bên ngoài. Thấy cô đi ra, Chu Phương chạy tới: "Nam Nam, sao rồi? Em thấy sao? Đợi đã, đừng nói vội, nói ra sẽ không linh nữa. Chúng ta đừng nói gì cả, đi ăn cái đã."
Vẻ mặt căng thẳng của chị ấy trông còn căng thẳng hơn cả Hứa Nam Nam.
Chịu thôi, cơ hội này quá hiếm có, không thi đậu thì quá đáng tiếc.
Hứa Nam Nam cười nói: "Không biết những người khác làm thế nào. Nhưng em cảm thấy đề thi không khó, em đều làm được hết. Thi đỗ được hay không cũng không thấy tiếc."
Chu Phương gật đầu lia lịa. "Đúng, đúng, đúng. Kết quả thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần em đã cố gắng hết sức là được rồi. Đi, chúng ta mau đi ăn cơm thôi. Dù sao thì mấy ngày nữa cũng sẽ có kết quả."
Nhìn thấy chị ấy như vậy, Hứa Nam Nam không nhịn được cười, lại nhìn Ngô Tình bên cạnh: "Lần này hầm mỏ tuyển nhiều người học nghề kỹ thuật như vậy, cậu cũng nên nhắc xem, liệu có phải dẫn dắt người mới không?"
Bình thường, cô và Ngô Tình ít khi nói chuyện với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận