Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 261

Ông Cao nhìn thấy người dân trong thị trấn thì không thể rời mắt.
Đi tới xã mua bán của thị trấn mua đường đỏ, mỗi người một cân, một vài chú bác còn ngại, cứ xoa tay, tai cũng đỏ cả lên.
"Thật là ngại quá, cũng không làm được gì, chúng tôi bình thường cũng làm những việc này, đâu có mệt mấy."
Hứa Nam Nam cũng không nói nhiều, trực tiếp đặt đồ vào tay họ. "Nếu như mọi người mà không lấy, thì lần sau cháu còn mặt mũi nào mà về thôn thu lương thực nữa. Nói không chừng còn phải nhờ các chú các anh đây giúp cháu chuyển đồ ra nữa. Mọi người đừng khách sáo với cháu như vậy."
Cô cũng đã nói vậy rồi, mọi người cũng không đùn đẩy nữa. Nói cho cùng trong lòng cũng muốn lấy. Đây lại còn là đồ tốt nữa, mang về nhà pha chút nước đường cho con, cũng rất bổ cho cơ thể.
Mọi người phải về đi làm rồi, Hứa Quý không yên tâm để Hứa Nam Nam xoay sở một mình, nên bảo mọi người về trước còn mình ở lại đợi cùng cô. Tới lúc xe của mỏ đánh tới cũng có thể giúp đỡ chút ít.
Hứa Nam Nam nhìn thấy Hứa Quý rất vui vẻ, cô cũng không nói nhiều. Cô biết tính cách chú Quý rất coi trọng thể diện, cảm thấy đây là việc đem lại thể diện.
Ở phía bên mỏ, bộ phận hậu cần sau khi nhận được tin của Hứa Nam Nam, lập tức liên hệ với xe ở trên mỏ đến kéo.
Thời điểm này cũng đã có xe kéo, lúc này liên tục có lương thực được mang về, chiếc xe kéo cũng không được ngừng nghỉ chút nào. Nhận được nhiệm vụ của đội hậu cần, lập tức chuẩn bị ra khỏi xưởng.
Chu Phương ở bên ủy ban mỏ nghe tin lương thực bên Hứa Nam Nam đã tới, lúc này bên mỏ cũng đang định đi đón, thế là chị ấy xin một chân đi đón Hứa Nam Nam, xem có gì cần giúp đỡ không.
Xe kéo gập ghềnh trên đường cũng gần hai tiếng đồng hồ mới tới được thị trấn.
Hứa Nam Nam và Hứa Quý đang ăn bánh bao kèm dưa muối, thấy có người đến, vội nhét hết chiếc bánh vào miệng chuẩn bị làm việc.
Thấy Chu Phương từ trên xe đi xuống, trong lòng Hứa Nam Nam có chút lo lắng, đợi Hứa Quý và bác tài cùng nhau đi chuyển đồ, Hứa Nam Nam hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi sao?" Cô biết rằng nếu như không phải có chuyện gì thì Chu Phương cũng sẽ không nhàn rỗi chạy đến đây tìm cô.
"Đúng là có chuyện." Chu Phương vẻ mặt có chút tức giận, nói một mạch chuyện của Lý Tĩnh ở mỏ cho Hứa Nam Nam nghe.
"Bên ủy ban mỏ vẫn chưa có hồi đáp gì, nhưng lòng người dễ lay động, rất nhiều người đã bắt đầu đi qua đi lại rồi, muốn hai gian nhỏ của nhà của họ, chỉ chờ bọn họ chuyển tới nhà của em rồi chừa chỗ trống ra thôi! Chị chưa từng thấy loại người nào như vậy, nhà người ta thì luôn mong con cái mình tốt đẹp, nếu không tốt thì cũng che đậy lại. Họ là cái thá gì chứ, cũng chẳng thiếu nhà để ở, mà thà đưa nhà cho người khác cũng phải chiếm nhà của chị em em."
"Với lại nhà em chỉ có hai căn, tới lúc đó cha... hai vợ chồng chủ nhiệm Hứa ở một phòng, họ còn có năm đứa con, cộng thêm hai chị em em nữa, có đủ chỗ ngủ không?"
"Đương nhiên là ngủ được rồi, đến lúc đó chỉ cần dựng một cái lều ngoài sân rồi nhét em với Tiểu Mãn vào trong đó, không phải họ sẽ được ở cả hai căn sao?" Hứa Nam Nam cười nhạt nói ra ý đồ của Lý Tĩnh.
"Thế... thế này thực sự quá vô liêm sỉ rồi." Bây giờ Chu Phương nghĩ thôi cũng đã thấy phiền phức. "Việc này chị cũng có một phần trách nhiệm, nếu như lúc đầu không phải do chị rủ Ngô Tình cùng đi đến chỗ em thì cũng không bị lộ tin tức rồi. Cái con người lòng dạ hiểm độc ấy, tại sao Tương Lệ Lệ không giết cô ta đi cho rồi."
Lúc trước còn cảm thấy Tương Lệ Lệ quá quá đáng với Ngô Tinh, cô bây giờ chỉ hận không thể để Tương Lệ Lệ ra tay lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận