Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 120

Lưu Đại Hồng nóng ruột, nhanh chóng dỗ dành nói: “Được rồi được rồi, chúng ta không khóc nữa, chúng ta không cần hắn ta nữa. Tiểu Mãn đừng khóc, nếu không sau này sẽ để lại sẹo không xinh đâu.”
Ai dà, đều là những đứa trẻ đáng thương, người làm cha như Hứa Kiến Sinh đúng là quá thất bại.
Không cần đợi đến sau này, bây giờ cô ta cũng có thể đoán ra được sau này Hứa Kiến Sinh sẽ hối hận không kịp rồi.
Lưu Đại Hồng đem nguyên xi những lời nói của hai chị em Hứa Nam Nam nói cho Hứa Kiến Sinh đứng đợi ở cửa thôn.
Nghe thấy hai chị em buông lời độc ác, Hứa Kiến Sinh có hơi kích động: “Sao hai đứa trẻ này lại không hiểu chuyện như vậy, bà nội của bọn nó đã cũng đã chịu nhiều đau khổ như thế rồi, bọn nó còn muốn lấy cái mạng già của bà ấy sao?”
Hứa Kiến Sinh thật sự nghĩ không ra rốt cuộc hai đứa trẻ này muốn làm gì. Đầu tiên là dọn ra khỏi nhà, lại chuyển hộ khẩu đi, bây giờ lại tố cáo bà Hứa. Một bó tuổi rồi còn bị coi thành phần tử xấu, nếu không phải bởi vì những việc trước kia của bà Hứa, chỉ e rằng kết cục sẽ còn thảm hơn bây giờ nữa.
Hắn ta nhờ Lưu Đại Hồng giúp mình mang những lời đó qua, cũng hy vọng cho hai đứa trẻ kia một cái thang, không ngờ tới hắn ta còn chưa làm cái gì, thế mà bọn trẻ đã buông lời tàn nhẫn.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Hứa Kiến Sinh, Lưu Đại Hồng nói: “Kiến Sinh à, chú cũng đừng ghét chị dâu lắm lời, những lời này chị dâu không nói ra thì trong lòng sẽ thấy khó chịu. Hai chị em Nam Nam ở trong thôn sống qua ngày như thế nào, tôi đều nhìn thấy hết cả. Người trong thôn cũng đều nhìn thấy. Chú nói xem, nếu bọn trẻ không cha không mẹ thì chúng ta cũng không có gì để nói, đó chính là vận mệnh của bọn nó. Nhưng chúng là những đứa trẻ có cha có mẹ, sao cũng sống thành như vậy. Cha mẹ anh em của chú không xem bọn nó là con người, còn chú và Lý Tĩnh đối xử với bọn trẻ thế nào? Lúc trước thì không nói, chỉ nói lần này, chú trở về liền ra tay với Nam Nam, chú chẳng nghĩ đến việc ôn tồn nói chuyện với con bé, hỏi rõ ràng mọi việc? Nam Nam tố cáo bà Hứa, việc này có chút quá đáng, nhưng chúng tôi chẳng ai nói con bé làm sai cả. Nếu như con bé không làm như vậy thì những ngày tháng sau này sẽ sống không được yên ổn rồi. Những người nhà họ Hứa không hề coi hai đứa trẻ đó là con người.”
Lưu Đại Hồng nói, bản thân cũng cảm thấy xót xa không chịu được, xoa xoa khóe mắt: “Chú đó, để ý chút đi. Đứa trẻ tổn thương rồi, sau này không bù đắp được đâu. Đừng đợi đến khi già rồi mới hối hận. Lúc đó thì đã muộn rồi.”
Thấy Hứa Kiến Sinh gục đầu, Lưu Đại Hồng cũng không biết hắn ta có nghe lọt tai hay không, cô ta cũng không trông chờ vào Hứa Kiến Sinh có thể bị cô nói cho tỉnh ngộ. Dù sao nói ra được rồi, bản thân cô ta thoải mái là được.
Trong lòng Hứa Kiến Sinh rối bời đứng ở cửa thôn, chẳng nói câu nào. Ngay cả Lưu Đại Hồng đi rồi, hắn ta cũng không phát hiện.”
Cứ vậy qua một hồi lâu, hắn ta mới ngẩng đầu nhìn về phía nơi nuôi trồng, trong lòng cảm thấy hình như có thứ gì đó cách hắn ta càng lúc càng xa.
Sao lại ầm ĩ thành như vậy, hắn ta chỉ muốn hiếu thảo với cha mẹ, đối xử tốt với cha mẹ. Sao mọi người đều nói hắn ta sai rồi.
Lúc trở về nhà, bà Hứa đã diễu phố trở về rồi.
Trên mặt còn có vài vết thương, cả người nằm sấp trên giường không cử động được.
Bà ta nằm ở trên giường lẩm bẩm, ông Hứa ngồi ở bên ngoài hút thuốc, cũng không để ý đến bà ta. Chỉ có Lưu xảo đang hầu hạ bà ta ăn cháo. Hai người Hứa Kiến Hải và Hứa Kiến Bình cũng đứng ở bên giường lau nước mắt. Đau lòng vì mẹ mình đã chịu cực khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận