Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 156

Lưu Xảo không làm tốt hơn Nam Nam?”
“Là mấy khoáng trưởng sắp xếp, ai cũng khó động đến.” Sắc mặt của Hứa Kiến Sinh cũng không tốt lắm, chuyện này vượt ra khỏi tầm tay của hắn ta, khiến hắn ta nhận ra hình như các con thật sự cách mình càng lúc càng xa. Người làm cha như hắn ta, đúng là không xen vào được.
Lý Tĩnh mặc kệ Hứa Kiến Sinh phiền muộn trong lòng, cắn môi: “Em mặc kệ, dù sao nó cũng phải về, bằng không sau này không biết sẽ chọc phải tai họa gì.”
Hứa Kiến Sinh thấy cô ta không từ bỏ, trong lòng khó chịu: “Chuyện này em muốn làm gì thì làm, anh mặc kệ.”
“Mặc kệ thì mặc kệ, em tự làm.” Lý Tĩnh hừ một tiếng, con ngươi đảo tròn, đi ra ngoài.
Buổi trưa người đến nhà ăn lớn nhiều hơn buổi sáng.
Thức ăn trong nhà ăn rẻ, lựa chọn cũng nhiều, cho dù không ăn được thịt thì cũng có thể ăn no.
Bởi vì buổi sáng Hứa Nam Nam biểu hiện tốt, buổi trưa tiếp tục cầm muỗng.
Liên tục múc thức ăn, cánh tay của Hứa Nam Nam cũng hơi mỏi. Cũng may người xếp hàng càng ngày càng ít, lát nữa là có thể nghỉ ngơi. Hứa Nam Nam đang nhân lúc rảnh rỗi thì bóp cánh tay, một người phụ nữ trung niên tóc ngắn ngang vai bưng thau cơm tới.
“Cháu là Nam Nam nhỉ? Thím và cha mẹ cháu đều quen biết, hàng xóm cũ bao nhiêu năm.” Người phụ nữ trung niên mỉm cười vô cùng hòa thuận.
Đưa thau cơm cho Hứa Nam Nam, bà ta nhỏ giọng nói: “Nam Nam à, cháu xem nhà thím nhiều người, có thể lấy nhiều chút không? Tiền lương của chú cháu không cao, phải nuôi cả gia đình lớn, không dễ dàng.” Nói xong đôi mắt liếc nồi món mặn: “Đã lâu rồi nhà thím chưa ăn mặn.”
Hứa Nam Nam nhìn phiếu ăn cơm, trọng lượng hai lạng, còn muốn lấy món mặn?
“Thím ơi, cháu xin lỗi, cháu lấy theo trọng lượng, bao nhiêu cũng có hạn.” Cô không để ý “dùng danh nghĩa mưu lợi cá nhân” nhưng cũng phải có mức độ, bám víu thân thiết yêu cầu cô làm như vậy, khiến cô không vui.
“Thím bảo cháu này, sao lại không biết biến báo? Không phải chỉ lấy thêm một muỗng sao? Thím và cha mẹ cháu là người quen cũ, vừa nãy còn gặp mẹ cháu đấy.” Người này nói.
Hứa Nam Nam nghe vậy, giật lỗ tai: “Bà ta bảo thím tới?”
“Không phải, bảo thím nói một tiếng với cháu, lấy thêm chút thức ăn.”
Thì ra là vậy.
“Thím, cháu thật sự không có cách, không thể làm chuyện này, bằng không cháu sẽ bị xử phạt.” Hứa Nam Nam khổ sở nói.
“Xử phạt gì, người ta đều có thể làm, sao cháu lại không thể? Thím nói hết lời rồi, sao cháu cứ không nghe? Có phải muốn thím tìm mẹ cháu không?” Sắc mặt của người phụ nữ này đã hơi khó coi, mang theo chút uy hiếp. Lý Tĩnh bảo bà ta tới, con gái nhỏ còn có thể không nghe lời?
Hứa Nam Nam nghe vậy, đôi mắt đỏ lên, bắt đầu lau nước mắt: “Cháu thật sự không thể làm vậy, sẽ phá hỏng quy củ.” Chắc bởi vì tâm trạng khá kích động nên giọng nói cũng khá lớn.
Công nhân khác trong nhà ăn nghe thấy, đều nhìn sang, thấy cô khóc, còn tưởng là cãi nhau.
Đầu bếp Đỗ chắp tay sau lưng đi tới: “Nam Nam, sao thế?”
“Thím này nói mẹ cháu bảo thím ấy tới tìm cháu, bảo cháu phát nhiều thức ăn cho thím ấy, cháu không chịu, thím ấy nói sẽ bảo với mẹ cháu. Đầu bếp Đỗ, chuyện này không phù hợp với quy củ của nhà ăn.”
Hứa Nam Nam thành thật nói.
Đầu bếp Đỗ nghe thấy vậy, sắc mặt cũng rất khó coi. Giữa người quen thật sự cũng sẽ chiếu cố hơn, nhưng mà trắng trợn uy hiếp như vậy thì chẳng ra làm sao.
“Nhà Tiêu kia, chuyện này là cô không đúng rồi.” Đầu bếp Đỗ chắp tay sau lưng nói.
Thím Tiêu cũng không ngờ Hứa Nam Nam sẽ khóc, hơn nữa còn ầm ĩ, vội vàng xua tay bảo: “Tôi, tôi không muốn đến tìm con bé, là mẹ Lý Tĩnh của nó bảo tôi tới, nói con gái mình làm việc ở đây, bảo tôi đến tìm nó để lấy nhiều hơn, tôi không có tư lợi.”
“Sao thím có thể chứng minh là bà ấy bảo thím tới?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận