Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 531

Lý Uyển đầy cảm khái nói, rồi lại nhìn sang Hứa Nam Nam: "Nam Nam tuổi này đã đi làm rồi, chắc không học hành gì nhỉ?"
Sắc mặt Lâm Thanh Tùng thay đổi: "Mẹ. Mẹ hỏi như thế là có ý gì? Tình hình nước ta hiện tại có bao nhiêu người có thể đi học chứ?"
Cậu ta thấy rằng mẹ như vậy quá đáng lắm, không thích chị dâu thì không nói chuyện với người ta là được, cần gì phải lăng mạ người ta như vậy. Nếu anh trai mà ở đây lại trở mặt cho coi.
"Mẹ chỉ hỏi bừa vậy thôi, chẳng phải là đính hôn sao, mẹ cũng phải tìm hiểu một chút chứ. Nam Nam, cháu nói có phải không?"
Lý Uyển cười ôn hòa.
Hứa Nam Nam gật đầu, thở dài: "Trước kia đúng là cháu không được học hành nhiều. Cũng không có cách nào, nhà nghèo mà. Ai bảo gia đình ba đời đều là bần nông cơ, phải không ạ? Người nghèo chúng cháu là vậy đấy, kinh tế kém mà văn hóa giáo dục cũng không có. Đâu như những tiểu thư nhà địa chủ trước kia, còn được ra nước ngoài du học nữa cơ. Thế nên chúng cháu phải cảm ơn những người chiến sĩ cách mạng, những con người vĩ đại đã cho người nghèo cơ hội được học tập, hiện tại cháu cũng đã tốt nghiệp được trung cấp chuyên nghiệp rồi ạ. So với chữ gì cũng không biết như trước thì cũng khá hơn nhiều rồi. Để báo đáp cho đất nước nên cháu quyết định đi làm sớm. Tốt xấu gì cũng có thể góp một phần nhỏ trong sự nghiệp vĩ đại xây dựng đất nước."
Lâm Thanh Tùng ở bên cạnh liếc nhìn Lý Uyển, thấy mẹ mình bắt đầu nóng lên, cậu ta khịt mũi một cái. Đáng đời.
Lý Uyển tức đến nỗi lồng ngực phập phồng. Tôn Hỉ Mai cau mày nhìn Hứa Nam Nam "Đồng chí này ăn nói chú ý chút đi."
"Chú ý cái gì chứ?" Hứa Nam Nam vô tội hỏi. "Tôi nói không đúng sao?"
Cũng không thể nói là không đúng được, chỉ là làm người khác tổn thương quá.
Tôn Hỉ Mai nhìn cô gái này, trong lòng không thể hiểu được. Sao anh Thanh Bách lại có thể thích một cô gái như vậy được chứ, tuổi còn nhỏ, lại không hiểu chuyện, tính cách cũng không tốt. Không biết tôn trọng người lớn, chắc là do anh Thanh Bách ở Nam Giang một mình, cô đơn lẻ loi không có người thân nên mới bị người ta thừa cơ.
Lý Uyển tức không chịu nổi, lại không thể cãi nhau với người ta, dứt khoát đi lên tầng.
Tôn Hỉ Mai thấy thế cũng vội vã đi theo.
"Chao ôi, chị dâu, chị đỉnh thật đấy." Lâm Thanh Tùng khâm phục nói.
Hứa Nam Nam nhìn anh ta một cách kỳ lạ: "Tôi làm mẹ cậu tức giận bỏ đi, cậu không giận sao?" Dù gì cũng là mẹ ruột mà.
Lâm Thanh Tùng nói: "Không sao, giận chút ý mà, càng tốt cho sức khỏe." Cậu ta thấy mẹ mình quen tính rồi, nhất quyết cứ phải nhúng tay vào lo chuyện của anh trai.
Hứa Nam Nam không hiểu nổi đầu óc của cậu ta. Cô ngước đầu nhìn lên phía trên lầu. Không biết là đang nói chuyện gì mà lâu như vậy rồi vẫn chưa thấy xuống.
Trên lầu, Lâm Thanh Bách vừa nói hết tình hình của mình ở Nam Giang cho Lâm Trường Chinh.
Lâm Trường Chinh vẫn luôn không nói gì, đợi anh nói xong ông nhấc tách trà lên uống một ngụm: "Xem ra ý của con là định ở Nam Giang phát triển lâu dài. Mấy người lãnh đạo khi trước của con vẫn đều đang mong con trở về đó."
"Từ trước đến nay con vẫn luôn dự định ở lại Nam Giang."
"Được thôi, nếu con đã quyết định rồi thì cha cũng không ép con nữa. Có điều, chuyện trước kia con bảo Thanh Tùng nói với cha để cha đi tiền tuyến là có ý gì?"
Lâm Thanh Bách nói: "Gần đây con luôn đọc báo, con cảm thấy có manh mối gì đó lộ ra. Nhưng con không nói chắc ra được, chỉ cảm thấy đi tiền tuyến sẽ an toàn hơn."
"Manh mối gì chứ?" Ánh mắt Lâm Trường Chinh lộ vẻ sắc bén nhìn anh: "Con cảm thấy không thái bình?"
"Không phải là không thái bình, mà là có một vài thứ không thể kiểm soát được."
Có đôi lúc, thứ gọi là trực giác không thể nói rõ ra được, nhưng bản năng lại khiến anh muốn tránh né.
"Được, cha sẽ cân nhắc." Lâm Trường Chinh im lặng một lúc rồi mới trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận