Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 529

"Hỉ Mai, giúp dì bưng thức ăn lên đi."
Tôn Hỉ Mai còn đang ngẩn người, nghe thấy vậy thì nhẹ giọng đáp lại rồi đi theo Lý Uyển vào trong phòng bếp.
Khi vào trong phòng bếp, Tôn Hỉ Mai quay sang hỏi Lý Uyển: "Dì, anh Thanh Bách sắp kết hôn rồi ạ?"
Lý Uyển vừa bới cơm, vừa nói: "Kết hôn gì chứ, đã đủ tuổi đâu. Hơn nữa, dì và chú Lâm của cháu cũng không hài lòng với hôn nhân này. Chúng ta vẫn phải tìm sui gia cách nhà chúng ta gần chút, hiểu rõ gốc rễ người ta. Thằng bé vốn đã không thường về nhà, nếu lấy vợ ở nơi khác thì sau này có trở về đây không nữa cũng không biết được. Hỉ Mai, cháu là do dì nhìn lớn lên từng ngày. Cha cháu và anh Lâm nhà dì cũng thân thiết với nhau. Lúc trước dì và chú Lâm của cháu vẫn luôn nhắc mãi nếu cháu là con dâu nhà dì thì tốt biết mấy."
Tôn Hỉ Mai rục rịch, cắn môi, đỏ mặt giúp bưng thức ăn ra ngoài.
Lý Uyển thấy cô ta nhìn vậy thì cười cười. Cô gái tốt biết mấy, tốt hơn cái cô Hứa Nam Nam kia nhiều. Trước kia Thanh Bách còn chưa hiểu chuyện tình cảm nam nữ, chưa mở mang đầu óc, bây giờ biết rồi, hẳn anh cũng biết so sánh giữa hai người.
Khi dọn cơm ra bàn, ông bà cụ họ Lý nói sao cũng không chịu ngồi ăn cùng, hai người tự mình ăn cơm riêng ở trong phòng nhỏ.
Lâm Trường Chinh không còn cách nào, để Lâm Thanh Tùng đích thân mang thức ăn đi qua.
Trên bàn cơm, bầu không khí yên tĩnh đến mức có phần đáng sợ.
Lâm Trường Chinh không thích nói chuyện, Lâm Thanh Bách cũng không nói gì, Hứa Nam Nam vừa mới đến nên không tiện nói gì. Cuối cùng vẫn là Tôn Hỉ Mai mở miệng: "Anh Thanh Bách, khi nào anh sang nhà em chơi đi, cha em cứ nhắc anh mãi."
Lần này cuối cùng Lâm Thanh Bách cũng phản ứng lại cô ta: "Cô nói với chú Tôn giúp tôi, trong mấy ngày này tôi sẽ đến nhà thăm gia đình."
Tôn Hỉ Mai vui vẻ, nhìn thức ăn trên bàn, dùng đũa gắp một miếng thịt luộc: "Anh Thanh Bách, đây là món hồi nhỏ anh thích ăn nhất này." Vừa nói cô ta vừa gắp vào trong bát của Lâm Thanh Bách.
" ́y, tôi cũng thích ăn, cho tôi ăn đi." Lâm Thanh Tùng lấy đũa kẹp lấy rồi cho luôn vào mồm.
Tôn Hỉ Mai nhìn đôi đũa trống không, bực bội trong lòng, nhưng cũng không tiện phát tác, cười một tiếng: "Lớn từng này rồi còn đi cướp đồ ăn."
"Thanh Tùng, ăn uống cho đàng hoàng vào, không nghịch nữa." Lâm Trường Chinh cuối cùng cũng mở miệng. Mắt thì lại quét sang Lâm Thanh Bách, con trai ông vậy mà đang gắp thức ăn cho cô gái mà thằng bé đưa về, nhìn hai đứa như thể không có ai bên cạnh, ông mím môi.
Lâm Thanh Tùng bị cha mình nói một câu, cũng không dám cử động nữa, ngồi ăn cơm thành thật, mắt thì lại nháy nháy với Hứa Nam Nam.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Trường Chinh gọi Lâm Thanh Bách vào phòng sách. Còn Hứa Nam Nam thì đứng lên giúp đỡ mọi người thu dọn bát đũa. Tuy quan hệ giữa cô với Lý Uyển không tốt, nhưng bây giờ cô đã đính hôn với Lâm Thanh Bách nên vẫn phải biểu hiện hành động và thái độ như này.
Lý Uyển nhận lấy bát đũa từ trong tay cô, cười nói: "Cháu ngồi nghỉ ngơi đi, nhà họ Lâm chúng tôi chưa để khách phải làm này làm nọ bao giờ."
Nói xong bà ta gọi Tôn Hỉ Mai: "Hỉ Mai ra giúp dì một tay."
"Vâng." Tôn Hỉ Mai mỉm cười trả lời, liếc nhìn Hứa Nam Nam một cái rồi bưng bát đũa trên bàn đi vào phòng bếp.
Chưa gì đã phân biệt xa gần rồi à?
Hứa Nam Nam nhướng mày, có cần thiết phải vậy không. Làm như thể không để cô rửa bát thì cô sẽ không thể lấy Lâm Thanh Bách vậy.
"Xì xì." Lâm Thanh Tùng lên tiếng, chẹp chẹp miệng với cô: "Chúng ta đi ra ngoài nói."
Trong nhà ai cũng bận bịu, không ai để ý tới chuyện Hứa Nam Nam với Lâm Thanh Tùng ra ngoài.
Hai người cũng không đi xa, chỉ ở trong sân ngắm nhìn luống rau nhà trồng, phía trên phủ một lớp rơm rạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận