Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 440

Hứa Nam Nam nghe thấy lời chị ấy nói, cô cũng nhận ra được chút gì đó. Suy nghĩ của Chu Phương cũng giống như suy nghĩ được sinh ra từ sự độc thân của rất nhiều phái nữ trong tương lai. Khi bạn ở một mình, bạn có thể mua bất cứ thứ gì. Sau khi kết hôn, phải chăm lo cho gia đình nên không còn thoải mái như xưa nữa. Nhưng, thời đại này đều là bước đi cùng với khó khăn, cho nên cảm giác này không được rõ ràng cho lắm. Chu Phương có phần ngoại lệ vì có nguyên nhân từ thời thơ ấu của chị ấy.
"Vậy thì chị tính sẽ không kết hôn sao? Kéo dài như thế cũng không phải là cách." Hai người đã trưởng thành không còn nhỏ. Đừng nhìn Chu Phương độ tuổi đầu hai mươi, tuổi tác như này đã được coi là độ tuổi thích hợp kết hôn rồi. Cô chợt nghĩ đến, Lâm Thanh Bách cũng hơn hai mươi rồi. Ở thời đại này anh đã là nam thanh niên lớn tuổi rồi, vậy có phải anh cũng sẽ kết hôn không?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô chợt bứt rứt không thôi.
Qua mấy ngày sau, Lâm Thanh Bách cũng không đến tìm cô. Hứa Nam Nam càng cảm thấy khó chịu.
Như thế này là muốn cắt đứt quan hệ với cô?
Quên đi, dù sao cũng là cô nói không cần đón. Người ta không tới đón không phải càng tốt sao? Hứa Nam Nam tự an ủi.
Nhưng Lâm Thanh Tùng thì lại cố ý đợi ở cổng mỏ lúc tan tầm, nhìn Hứa Nam Nam với vẻ mặt u oán: "Tôi nói này cán sự Vu, mấy ngày nay cô bận cái gì vậy?"
Không có việc gì bận rộn cả, bộ phận vật tư cũng được coi là nơi thoải mái nhất Lúc bận bịu thì phải chạy bôn ba bên ngoài hơn nửa tháng trời. Lúc nhàn rỗi thì cũng chỉ giải quyết một số việc sau khi thu mua hoặc là đến các tỉnh lị, các nơi gần thành phố để mua một số vật tư.
Chính Lâm Thanh Tùng từng làm qua nên đương nhiên cậu ta biết. Cậu ta hỏi là có lý do. Mấy ngày nay, anh của cậu ta như là nòng pháo vậy, chỉ cần châm một mồi là nổ tung ngay. Không cho thằng em như cậu ta chút hòa nhã gì. Hở chút là anh quắc mắt lạnh mặt nhìn cậu ta, cậu ta sắp không trụ được nổi nữa rồi.
Hứa Nam Nam bị ánh mắt cậu ta nhìn đến mức nổi cả da gà lên, như thể bản thân mình là một thằng đàn ông phụ tình vậy, phụ cô dâu nhỏ là cậu ta.
"Tôi gần đây không bận gì cả, có chuyện gì sao?"
"Không bận gì à, hay là thế này đi, tôi mời cô ăn cơm nhé?" Lâm Thanh Tùng lập tức cười đến mức không thấy mắt đâu. Nhiệt tình vô cùng.
Hứa Nam Nam buồn bực nhìn cậu ta: "Đang yên đang lành làm gì mà tự nhiên mời tôi ăn cơm?"
"Không phải tại đúng lúc đang rảnh rỗi sao. Cô với anh tôi quen biết, chúng ta cũng quen biết, thân càng thêm thân ấy mà."
Cái gì mà thân càng thêm thân, ăn nói lung tung cái gì vậy. Hứa Nam Nam trừng mắt, sải bước đi về phía trước.
Lâm Thanh Tùng nhanh chóng đi theo.
Ở đằng sau, Hứa Hồng trừng mắt nhìn vào bóng dáng của hai người. Con nhóc này lần trước thì có cảnh sát, lần này lại dính theo Lâm Thanh Tùng, tại sao lại tham lam như thế chứ hả. Chị ta nghiến răng, nhấc chân đi theo.
Hứa Nam Nam không muốn đi ăn với Lâm Thanh Tùng, nhưng Lâm Thanh Tùng nói cũng sẽ mời Lâm Thanh Bách. Cô suy nghĩ một lát, rồi cũng cùng đi với cậu ta.
Cô cảm thấy có hiểu lầm nào đó giữa mình và Lâm Thanh Bách, cần phải nói rõ ràng. Cô về nhà nói với bà Vu một tiếng rồi sau đó mới ra ngoài đi ăn cùng với Lâm Thanh Tùng.
Lần này vẫn là đến tiệm cơm ở cạnh ủy ban huyện.
Nhìn thấy Lâm Thanh Tùng dẫn Hứa Nam Nam đi tới, Tiểu Điền lập tức vui vẻ tiến lên chào hỏi: "Em gái, đã lâu không gặp."
"Hai người quen biết nhau à?" Lâm Thanh Tùng nhướng mày.
Tiểu Điền cười nói: "Đúng vậy, lần trước bộ trưởng Lâm có dẫn cô ấy đến đây." Sau đó lại nói với Hứa Nam Nam: "Sao em không đến đây ăn? Lần nào chị cũng giữ đồ ăn lại cho em đấy. Em không đến, toàn để cho người khác ăn hết thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận