Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 740

Lý Uyển từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ nhà họ Lâm sẽ biến thành như này. Cũng không nghĩ tới, người lúc trước mình coi thường mà bây giờ bà ta còn phải cúi đầu trước mặt cô.
Hứa Nam Nam không thèm để ý tới thái độ của Lý Uyển. Dù sao cũng không phải mẹ chồng chân chính của cô, hơn nữa hai người cũng không sống chung với nhau, mấy ngày này tội gì cô phải suy nghĩ về Lý Uyển chứ.
Dĩ nhiên, thái độ Lý Uyển tốt hơn thì cô ở nhà họ Lâm dĩ nhiên cũng thoải mái hơn.
Ở nhà họ Lâm nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày này Lâm Thanh Bách đưa Hứa Nam Nam gặp mặt và ăn cơm cùng với vài chiến hữu trước kia của mình.
Giống như đi gặp người thân, bạn bè bình thường vậy.
Đợi đến ngày thứ ba, Giang Bá ngồi xe tới đón Lâm Thanh Bách và Hứa Nam Nam.
"Tiểu Vu không cần căng thẳng, các lãnh đạo đều rất bình dị gần gũi, hỏi gì nói đó là được. Giống như nói chuyện phiếm bình thường vậy."
"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn thủ trưởng đã quan tâm." Hứa Nam Nam cười nói.
Giang Bá cười nói: "Gọi thủ trưởng làm gì, bác với lão Chu quan hệ cũng không tệ, cháu gọi ông ấy là bác Chu thì cũng gọi bác một tiếng "bác Giang" là được."
"Bác Giang ạ."
Hứa Nam Nam rất biết lắng nghe.
Giang Bá thấy cô đổi xưng hô lanh lợi như thế, vui vẻ cười: "So với Lâm Thanh Bách thì khiến người khác thích hơn nhiều đó. Lúc trước khi còn trong quân đội, bác bảo nó gọi một tiếng bác, nó sống chết cũng chịu."
Hứa Nam Nam nhìn Lâm Thanh Bách, anh Lâm không đến nỗi không hiểu tình cảm như thế chứ.
Lâm Thanh Bách chẳng ừ hử gì cả. Ở trong quân đội dĩ nhiên không thể gọi như thế, nếu không sau này anh trở nên ưu tú rồi cũng không thoát được cái danh dựa vào quan hệ, kể cả có leo lên trên rồi cũng không ổn định.
Những chuyện này chỉ có thể quay về nói với cô gái nhỏ sau.
Xe rất nhanh đã tới nơi. Không giống với sự nguy nga lộng lẫy trong tưởng tượng, nơi đó vô cùng giản dị, Hứa Nam Nam len lén liếc một cái cũng không thấy có đồ xa xỉ nào.
Lúc này cả nước trên dưới quả nhiên đều rất tiết kiệm nha. Từ trên xuống dưới thật sự làm được hai chữ cần cù và tiết kiệm.
Cũng chính nhờ tinh thần này, cho nên sau này dù có trải qua một số thất bại cũng vẫn vượt qua được, mà còn phát triển nhanh chóng đến thế.
Hứa Nam Nam đi theo Lâm Thanh Bách cùng đi vào phòng hội nghị, mới đợi mấy phút đồng hồ đã có người đi vào.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đi đến, tim Hứa Nam Nam đập thình thịch, cô ngây ra, hoàn toàn không thể suy nghĩ được nữa.
Người đã nhìn thấy vô số lần trên bức chân dung, lúc này cô lại thực sự gặp được.
Từ đầu tới đuôi, cô đều gật đầu rồi lắc đầu một cách máy móc. Đừng nói cô, ngay cả Lâm Thanh Bách bình thường luôn bình tĩnh thoải mái cũng hơi căng thẳng, nói chuyện cũng chậm hơn so với bình thường.
Hứa Nam Nam từ đầu tới đuôi không biết mình đã nói cái gì, chỉ nhớ cuối cùng mình tuyên thệ rất nghiêm túc: "Vì quốc gia giàu mạnh mà dâng hiến tất cả."
Trên khuôn mặt hơi già nua của vị lãnh đạo già nở nụ cười. Hứa Nam Nam thấy nụ cười vô cùng quen thuộc, nụ cười mà cô đã thấy rất nhiều lần trên tờ nhân dân tệ. Cặp mắt đó ôn hòa mà thông minh nhìn xa trông rộng, khiến người khác cảm thấy tôn kính và ngưỡng vọng.
"Đồng chí Vu là một đồng chí tốt."
Cuối cùng, mấy người có mặt còn chụp một tấm hình lưu niệm.
Chờ đến lúc ra khỏi phòng tiếp khách, bước từng bước ra khỏi chỗ đó, Hứa Nam Nam kéo cánh tay Lâm Thanh Bách: "Người mà em thấy là thật đúng không?"
Lâm Thanh Bách nhéo gương mặt của cô một cái: "Thật."
"Ảnh đâu, em nhớ vừa nãy có chụp ảnh mà, sao vẫn chưa đưa cho bọn mình, chắc sẽ không phải không đưa đó chứ." Hứa Nam Nam khẩn trương nói.
"Đợi đến trước lúc về sẽ có người đưa cho chúng ta." Lâm Thanh Bách an ủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận