Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 729

Theo tiếng gió thổi tới, Hứa Nam Nam nghe thấy âm thanh hơi yếu ớt quen thuộc. Tim cô chợt run lên, nước mắt lập tức trào ra. Cô từ trong chăn chui ra.
"Anh Lâm, em ở đây."
Lâm Thanh Bách đã tìm hơn nửa đêm, hét gọi khắp nơi, một chút âm thanh đáp lại cũng không có.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, lòng anh cũng đã thấy hơi tuyệt vọng. Anh biết, không có ai cứu Nam Nam hết.
Cái gọi là tổ chức Hoa Kiều nước ngoài đó là do anh dựng lên. Vì vậy Nam Nam chạy trốn được là chắc chắn chỉ nhờ một mình cô. Bên Vân Giang không tìm được cô, vậy thì chỉ có con đường này thôi.
Chỗ này trời đông tuyết phủ, còn tối như vậy, một mình cô phải làm thế nào.
Thậm chí vừa rồi anh còn thấy vài chỗ bị sụp xuống, càng cảm thấy sốt ruột.
Lúc đang gọi đến khàn giọng, đột nhiên nghe thấy có âm thanh vang lên. Anh đứng im cẩn thận lắng nghe và quan sát bốn phía. Chỉ thấy một thân ảnh nhỏ bé đang chạy tới.
Lâm Thanh Bách chợt thấy lồng ngực anh chưa bao giờ đập nhanh và dồn dập đến mức như lúc này.
Không kịp suy nghĩ nhiều, anh vội chạy lại.
"Anh Lâm!" Hứa Nam Nam lập tức nhào vào ngực Lâm Thanh Bách. Sự kinh hoàng và sợ hãi cả ngày nay lúc này trào ra như thủy triều.
Cô sợ chết đi được. Thiếu chút nữa cho là không sống nổi nữa rồi.
Lâm Thanh Bách ôm chặt cô vào lòng, cánh tay siết chặt, cảm nhận được sự ấm áp trong lồng ngực thì mới chắc chắn mình thực sự đã tìm được cô rồi, không phải là ảo tưởng.
Ôm một chốc, anh kiểm tra trên người Hứa Nam Nam: "Có bị thương không, bọn chúng có tra tấn em không?"
Hứa Nam Nam lắc đầu: "Chưa, còn chưa kịp."
Lâm Thanh Bách hít một hơi dài: "Không sao rồi, sau này sẽ không có chuyện gì nữa, chúng ta mau quay về thôi." Hứa Nam Nam đột nhiên buông anh ra: "Anh Lâm, anh chờ em một chút, em còn chút chuyện."
Dứt lời cô chạy lại chỗ ẩn thân lúc nãy.
Cô vừa vội vàng chạy ra ngoài nên còn chưa cất gì. Chăn bông thì thôi, nhưng mấy cái chăn lông linh tinh, đủ loại chăn đều ở trong này. Ở nơi hoang vu như này mà xuất hiện rất nhiều chăn mền như thế thì sẽ rất đáng sợ.
Thu chăn mền vào rồi, nhìn Lâm Thanh Bách đứng im không nhúc nhích ở đằng xa, trong lòng cô hơi do dự một chút rồi vẫn chạy tới.
Lâm Thanh Bách một câu cũng không hỏi, kéo tay cô lên xe.
"Anh Lâm, sao anh biết em ở đây?" Sau khi lên xe, Hứa Nam Nam mới hỏi.
"Cảm giác." Lâm Thanh Bách kéo tay cô sang rồi xoa xoa: "Ngủ một giấc đi, đợi một chút là đến."
Hứa Nam Nam tựa vào xe, đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nghe Lâm Thanh Bách nói: "Mấy người bắt em bị phát hiện rồi, tinh thần đã không còn rõ ràng. Nếu có người hỏi, em cứ nói là không biết, sau khi tỉnh lại đã thấy bọn họ như thế rồi em bỏ trốn."
"Anh Lâm..."
Hứa Nam Nam do dự nhìn anh.
Lâm Thanh Bách đè tay cô: "Không cần nói. Nam Nam, đừng nói gì cả. Có vài thứ, người biết càng nhiều thì em càng nguy hiểm. Ai cũng không nên nói, kể cả anh."
Lúc Nam Nam xảy ra chuyện, có một chốc anh cảm thấy hối hận. Hối hận khi đó khi Nam Nam đưa mấy thứ đó cho anh, anh đã gửi đồ lên trên. Nếu khi đó không để Nam Nam làm những việc này, Hứa Nam Nam cũng sẽ không bị người ta để mắt tới. Cô cứ làm một cô gái bình thường là được rồi.
Anh biết trên người Nam Nam có bí mật. Thậm chí so với câu chuyện anh dựng lên kia còn ly kỳ hơn. Lúc trước anh muốn biết, hiện giờ anh không còn muốn biết nữa.
Có vài thứ, để một mình Nam Nam biết là được rồi.
Hứa Nam Nam lẳng lặng nhìn hồi lâu, sau đó hít hít cái mũi cay cay một cách mãn nguyện. Cô còn tưởng Lâm Thanh Bách sẽ hỏi, sẽ muốn biết... Cô quả thật không dám nói cho bất kỳ ai. Sau khi trải qua chuyện đặc vụ lần này, bây giờ cô sẽ càng cẩn thận hơn. Ngay cả chuyện bảo mật như vậy cũng bị người khác biết rồi thì những cái gọi là giữ bí mật kia không còn đáng tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận