Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 114

Ông ấy nhìn Hứa Nam Nam nói: “Chuyện hôm nay ông cũng nghe nói rồi, cháu hạ quyết tâm tàn nhẫn như vậy, không sợ sau này không thể trở về nhà sao?”
Hứa Nam Nam cười: “Trở về nhà làm cái gì, khó khăn lắm cháu mới thoát ra được, chưa từng nghĩ sẽ trở về. Ông Hạ, cháu đã từng nói, cháu sẽ cố gắng sống, thay đổi vận mệnh của chính mình. Thoát khỏi nhà họ Hứa cũng chính là bước đầu tiên. Cháu chỉ muốn cuộc sống sau này sẽ tốt hơn một chút, để cho Tiểu Mãn sống tốt hơn một chút.”
“Đứa trẻ này, có lúc cháu chẳng giống đứa trẻ chút nào. Ngược lại còn trầm ổn hơn rất nhiều người trưởng thành. Bé Nam Nam, có cơ hội nhất định phải đi học đấy. Có được tri thức, mới có được cơ hội thay đổi vận mệnh.” Hạ Thu Sinh nói xong thì ngáp một cái: “Không còn sớm nữa, cháu cũng trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải làm việc.”
Hứa Nam Nam không hiểu ý nghĩa trong lời nói của ông ấy lắm, ngờ vực đi ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng đóng cửa ở đằng sau, trong lòng ngẫm nghĩ, cô đã tốt nghiệp đại học cả rồi, thật sự không cần đi học nữa đâu. Nhưng mà thời buổi này muốn tìm công việc ở trong thành phố, hình như đều cần có bằng cấp. Nếu không thì bọn Hứa Hồng và Hứa Mai Tử đã không chạy đi học rồi. Cũng không biết những thứ lúc trước cô học được ở đại học, ở thời bây giờ thì tương đương với kiến thức bằng cấp nào. Nghe nói sinh viên đại học ở thập niên 60 rất trâu bò, không biết có phải thật không.
Mặc dù không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Hạ Thu Sinh, có lẽ chẳng qua chỉ là ông ấy thuận miệng nói thôi, nhưng ngược lại đã nhắc nhở Hứa Nam Nam. Sau này muốn vào thành phố, vẫn cần giải quyết vấn đề bằng cấp. Xem ra lần sau vào thành phố, phải đi tìm người nghe ngóng một chút.
Trong thôn này tin thức không được nhanh nhạy, rất nhiều thứ đều không rõ ràng. Trong ký ức nguyên chủ để lại, thứ có thể dùng được thật sự không nhiều.
Trở về trên núi, Hứa Tiểu Mãn lập tức mở cửa. Nhìn thấy cô đi vào, vẻ mặt lo lắng trên khuôn mặt mới biến mất.
Hứa Nam Nam nói: “Sao em lại dậy rồi?” Lúc vừa nãy cô đi tìm Hạ Thu Sinh, cô gái nhỏ này không phải mới ngủ sao?
“Chị, em gặp ác mộng, tỉnh lại thì không nhìn thấy chị.” Trên mặt Hứa Tiểu Mãn lộ ra vẻ sợ hãi. Tựa như vẫn còn nhớ đến cơn ác mộng ban nãy.
“Đừng sợ, đã nói đó là ác mộng thì chỉ là giả thôi. Chị trở về rồi, không cần phải sợ, mau đi ngủ đi.”
Hứa Nam Nam cũng cởi giày leo lên giường. Mặc dù giường không rộng rãi, nhưng mà dáng người của hai chị em cũng không cao, cho nên đi ngủ cũng không quá chật chội. Nhưng mà hôm nay Hứa Tiểu Mãn lại dán sát vào bên người cô, cứ muốn chen vào chung một chỗ. “Chị, em sợ. Em mơ thấy bà nội bị đánh chết. Khắp nơi đều là máu.”
“…Bà ấy mạng lớn, không chết được đâu.” Bây giờ vẫn chưa phải mười năm sau kia đâu, cho dù là đánh đập, cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình cảnh ra tay đánh chết người.
Hứa Nam Nam cũng không muốn làm ra chuyện máu me như vậy,
“Có thể là trước đó thôn bên cạnh có người chết. Thật dọa người.”
Giọng nói của Hứa Tiểu Mãn đều đang run rẩy.
Hứa Nam Nam nghe vậy, ngẫm nghĩ, liền biết được người Hứa Tiểu Mãn nói vốn chính là một người đã từng làm thổ phỉ, nhân lúc đất nước vừa mới thành lập, tưởng rằng có thể trốn thoát được, kết quả vẫn bị người ta báo cáo.
Người này cũng không oan uổng gì, trước kia lúc làm thổ phỉ, trong tay cũng có mạng người. Khi đó, lúc xử phạt người này, rất nhiều người đều đến xem náo nhiệt, thậm chí còn có người có hơi nóng máu đã đánh đập chửi rủa ngay tại hiện trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận