Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 614

Hứa Nam Nam cứ đếm đi đếm lại con số không. Đếm mấy lần rồi mới xác nhận là không đếm nhầm. Lúc thoát ra khỏi cửa hàng Taobao, trên mặt Hứa Nam Nam vẫn không nhịn được mà cười, cuối cùng lo rằng người khác cho rằng cô là đồ ngốc nên dứt khoát ôm mặt dựa vào ghế tựa lén lút cười.
Con trai của nhà địa chủ nào thế không biết nữa.
Ở một bên khác rất xa, một người trẻ tuổi nhuộm tóc màu hạt dẻ đang gọi điện thoại: "Cậu Ba, đưa tiền cho anh gấp, sinh hoạt phí của anh hết sạch rồi. Tiền ông già cho anh để đầu tư cũng hết rồi... Anh làm gì hả? Chẳng làm gì hết, anh mua ít đồ cho bà cụ với ông cụ thôi. Ông bà cụ tuổi tác cao rồi, phải hưởng thụ cuộc sống. Mua cho bà cụ cái vòng ngọc, ngọc có tác dụng dưỡng người mà. Còn mua cho ông cụ một chuỗi hạt bằng gỗ đàn hương lâu năm, đồ này giản dị, hợp cho ông cụ đeo... Cậu muốn anh xin tiền ông cụ á? Sao làm thế được, anh mua đồ cho bọn họ mà lại xin tiền bọn họ, đây chẳng phải là mất chất hết à, không được không được đâu. Tìm anh Cả á? Thế thà anh đi tìm ông cụ còn hơn. Tìm chú nhỏ? Thôi đi, anh đành ăn mì gói cả tháng vậy, đợi ngày nào đó anh sắp chết thì nhớ gọi xe cứu thương cho anh."
Người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng không chịu nổi cậu ta tỏ vẻ khốn khổ: "Tí nữa sẽ chuyển cho anh."
"Cậu Ba, cậu tốt quá, chẳng trách bà cụ thương cậu nhất! Sau này anh sẽ không bao giờ đố kỵ với cậu nữa." Nói xong hôn chụt lên điện thoại một cái rồi tắt điện thoại, nhảy nhót vài bước đến bên giường.
Hứa Nam Nam về đến thị trấn thì đi thẳng đến hầm mỏ để đi làm.
Lần đi tỉnh lỵ này cô thu hoạch không nhỏ, đồ vật lại được tên nhà giàu mua đi một cách thuận lợi, trong lòng cô cảm thấy vô cùng dễ chịu. Chỉ đợi Lâm Thanh Bách từ thủ đô về, biết được tình hình cụ thể là cô sẽ lại tìm người kia để nhờ mua thêm vài tư liệu kỹ thuật. Con người gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, Hứa Nam Nam cảm thấy việc đến hầm mỏ tiếp tục học mấy tư tưởng tiến bộ này nọ cũng không còn quá nhàm chán nữa.
Kết quả mới đi đến hầm mỏ, đã nhìn thấy hầm mỏ đang ầm ĩ. Vây quanh hết lớp người này đến lớp người khác.
Hứa Nam Nam tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, nhanh chóng chạy về phía cửa, vừa chạy gần đến nơi thì nghe thấy có người đang khóc lóc ầm ĩ. Âm thanh này lại còn rất quen tai. Hứa Nam Nam nhếch khóe miệng, lách từ phía sườn qua, cả tâm tư xem náo nhiệt cũng biến mất sạch.
Vệ Quốc Binh đang đau đầu, nhìn thấy cô qua đây, nháy mắt ra hiệu cho cô.
Hứa Nam Nam thấy thế, cũng đi về phía Vệ Quốc Binh.
"Nam Nam, xem như là chú đã được thấy năng lực của bà cụ này rồi, vậy mà chạy đến tận hầm mỏ luôn. Nghe nói còn là chạy từ trong bệnh viện ra nữa chứ."
Hứa Nam Nam nói: "Bệnh viện?"
"Đúng vậy, nghe nói là ngã gãy chân nên được chuyển đến bệnh viện huyện. Kết quả không biết vì sao lại chạy đến hầm mỏ. La hét đòi chủ nhiệm Hứa đưa con gái về quê, nói bình thường chủ nhiệm Hứa bận rộn, cả năm cũng không biết đường về nhà tận hiếu. Bảo con gái anh ấy thay anh ấy về nhà tận hiếu."
Trong lúc Vệ Quốc Binh đang nói, lông mày anh ấy cũng nhíu chặt lại.
Anh ấy chưa từng gặp bà mẹ nào như vậy. Mẹ ai mà không mong con cái mình sống tốt chứ. Trước đây khi hầm mỏ thiếu thốn lương thực đã dự định cắt giảm nhân công, mẹ anh ấy sốt ruột đến mức mấy ngày đều ăn không ngon ngủ không yên. Còn không phải vì lo lắng anh ấy mất đi công việc ổn định sao. Đâu giống như mẹ của chủ nhiệm Hứa này chứ, hận không thể phá hoại công việc của con trai.
Hứa Nam Nam không có nhiều cảm xúc như Vệ Quốc Binh, chỉ là mặt cô lập tức trầm xuống sau khi nghe Vệ Quốc Binh kể bà ta muốn đưa Hứa Linh về quê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận