Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 552

"Anh gây chuyện không ít đâu, em còn phải suy nghĩ đã." Hứa Nam Nam cố ý nghiêm mặt nói.
Lâm Thanh Bách nhíu nhíu mày: "Anh đã trêu chọc cái gì?" Anh luôn luôn thành thật, trong toàn bộ khu tập thể không có đứa trẻ nào thành thật được như anh. Mấy nhóc thúi kia đào trứng chim, đốt đuôi mèo, anh không bao giờ tham gia vào những trò đó.
Hứa Nam Nam cười như không cười nói: "Em gái Hỉ Mai của anh đấy. Nhìn người ta mấy ngày này chịu khó biết mấy. Dì cũng rất vừa ý người ta."
Nghe thấy tên của Tôn Hỉ Mai, vẻ mặt Lâm Thanh Bách cũng không thay đổi: "Mặc kệ cô ta nghĩ như nào, thái độ của anh rất rõ ràng. Nam Nam, chuyện của Hỉ Mai em yên tâm, lập trường của anh sẽ không dao động. Dì nghĩ thế nào cũng không quan trọng, thậm chí cha anh nghĩ như thế nào cũng không quan trọng."
Hứa Nam Nam hừ một tiếng: "Nếu không phải vì biểu hiện của anh cũng được thì bây giờ em đã sớm trở về Nam Giang rồi. Còn có thể ở đây nghe anh giải thích sao?"
Lâm Thanh Bách nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo đáng yêu của cô, nhịn không được đưa tay bóp bóp mặt cô. Nếu không phải nơi này là nơi công cộng, anh thật sự rất muốn ôm cô gái nhỏ này vào ngực rồi hôn cô.
"Nam Nam, khi cha và dì kết hôn, mẹ và anh đang ở Thượng Hải." Lâm Thanh Bách trịnh trọng nhìn cô: "Lúc đó, mặc dù ông ấy cho rằng bọn anh không còn sống nữa, hơn nữa cũng giữ mình mấy năm mới lập gia đình khác, nhưng đối với mẹ anh mà nói, đó là phản bội. Đời này của anh sẽ không bao giờ giẫm vào vết xe đổ của ông ấy. Cho nên Nam Nam à, em phải tin anh."
"Mẹ anh không tái hôn?"
Hứa Nam Nam hỏi một cách ngạc nhiên, cô còn tưởng rằng mẹ của anh Lâm đã kết hôn lần nữa rồi, nếu không thì làm sao thầy Hạ lại nói là con của ông ấy.
"Trong đầu em nghĩ gì thế?" Lâm Thanh Bách bất đắc dĩ cười: "Bà ấy chỉ làm giúp việc cho người khác thôi. Chỉ là lúc đó bọn anh gặp được một gia đình tốt nên có một cuộc sống không tệ. Nhưng bên trong thân thể bà ấy không tốt, sau đó thì qua đời. Về sau anh được gia đình đó nhận nuôi. Họ coi anh như con đẻ của họ. Nếu không phải nguyện vọng của mẹ anh là để anh nhận tổ quy tông thì anh cũng sẽ không trở lại thủ đô."
Trong này lại là một câu chuyện phức tạp.
Hứa Nam Nam cảm thấy chuyện này tốt hơn hết là không nên hỏi nhiều: "Anh Lâm, đừng nói nữa. Em tin anh, thật đó, còn thật hơn vàng."
Lâm Thanh Bách cười cười, thắt chặt chiếc khăn quàng cổ của cô. Anh thích dáng vẻ cô gái nhỏ tin tưởng anh, ỷ lại vào anh.
"Ngày mai anh phải đến quân đội một chuyến, có thể không có thời gian bên cạnh em. Làm xong việc thì chúng ta trở về Nam Giang."
Hứa Nam Nam cũng muốn trở lại Nam Giang từ lâu, nghe vậy rất vui mừng: "Được."
Hai người về nhà, Lâm Trường Chinh không nói một lời nào về chuyện của họ ở nhà họ Chu. Nghe Lâm Thanh Bách phải đến quân đội, cũng đề nghị đi cùng, khó có một lần trở về, lần này phải thăm hỏi thêm một số người.
Lâm Thanh Tùng ở bên cạnh nói với Hứa Nam Nam: "Nếu không ngày mai em và chị đi chơi quanh nhé."
"Còn chỗ nào để đi sao?" Hôm nay cô đến cố cung, không thấy có cái gì mới lạ, ngược lại còn thấy rất phiền muộn.
"Đi dạo phố đi, dù sao cũng đến thủ đô được một lần, xem thử mấy thứ mới lạ đi. Ở đây còn có không ít hàng ngoại." Lâm Thanh Tùng hạ quyết tâm dẫn chị dâu đi mở mang tầm mắt.
Mấu chốt là ngày mai Hỉ Mai nhất định sẽ đến. Đến lúc đó anh trai cậu ta không có ở nhà, sẽ lại xảy ra chiến tranh giữa ba người phụ nữ mất, cậu ta không có kiên nhẫn để ứng phó những thứ này.
Hứa Nam Nam suy nghĩ một hồi, cảm thấy nếu ở nhà thì không bằng ra ngoài đi dạo.
Ngày hôm sau, Hứa Nam Nam và Lâm Thanh Bách chia thành hai đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận