Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 210

Đến lúc đó không phải chỉ có thể tiếp tục đi học sao? Được rồi, em ngủ đây, ngày mai còn phải đi học nữa."
Hứa Mai Tử trở mình, nhanh chóng cất tiếng ngáy nhỏ chìm vào giấc ngủ.
Hứa Hồng nheo mắt nhìn trần nhà, nghĩ tới những lời Hứa Mai Tử vừa nói, trong lòng hình như có chút dẫn dắt.
Việc tuyển dụng công nhân của hầm mỏ đã dậy lên cơn sóng không nhỏ ở nhiều gia đình công nhân hầm mỏ. Phải biết rằng, đã mấy năm trời hầm mỏ chưa tuyển dụng. Cơ hội hiếm có, bỏ lỡ đi rồi không biết phải đợi đến khi nào nữa. Về cơ bản, số đông các phụ huynh chỉ cần trong nhà có con cái có lứa tuổi phù hợp, bất kể trình độ học vấn ra sao đều sẽ đăng ký dự thi. Đặc biệt là ở những nhà đông con thì đều cho rằng thêm một người là thêm một phần cơ hội, nhiều người thi thì thể nào chả có một người đỗ. Chỉ cần thi đỗ rồi thì gánh nặng gia đình có thể giảm đi rất nhiều.
Cho nên, việc thi tuyển đã trở thành chủ đề nóng nhất để bàn tán của những người trong gia đình này.
Vì nhà Lý Tĩnh cùng có đứa trẻ muốn tham gia thi nên cô ta bèn thường xuyên nói chuyện phiếm với những người phụ nữ này, hy vọng có được một số thông tin hữu ích.
"Nhắc mới nhớ, nhà cô lần này có tới ba đứa trẻ tham gia thi. Lý Tĩnh, cô yên tâm đi, tốt xấu cũng sẽ có một đứa đỗ thôi."
"Nhà chúng tôi chỉ có hai đứa thôi, hai đứa khác còn phải tiếp tục đi học." Lý Tĩnh nói. Cô ta lúc đó cũng muốn để hai đứa cháu trai của mình cùng đi thi, nhưng sợ rằng bà cụ sẽ liều mạng với cô ta. Hơn nữa, Hứa Lỗi sau này sẽ nối nghiệp ông Hứa, cũng không cần phải thi. Hứa Long thì chưa tới tuổi, không thi được.
"Sao không phải ba đứa, nhà các cô có Hứa Hồng, Mai Tử, còn có Hứa Nam Nam đều đã ghi danh mà."
Nghe vậy, sắc mặt Lý Tĩnh thay đổi, nghi hoặc nói: "Không phải chứ, con nhóc Nam Nam đó còn chưa tốt nghiệp tiểu học, chỉ học có một năm thôi."
"Cái gì chứ? Đó là chuyện một năm nào rồi, đứa trẻ này thông minh lắm đấy, nghe nói sau khi đến hầm mỏ, nó lập tức đăng ký vào lớp học buổi tối của hầm mỏ chúng ta. Nó học có một học kỳ mà đã lấy được cả tấm bằng tốt nghiệp trong tay luôn rồi đấy. Con trai nhỏ của tôi học cùng lớp với con bé. Nghe thầy cô nói, nếu Nam Nam có thể tiếp tục việc học của mình thì nó có thể vào được đại học. Thật đáng tiếc."
Nói tới khúc sau, người phụ nữ đó nói với giọng điệu có phần châm chọc rồi liếc nhìn Lý Tĩnh, rồi nháy mắt với mấy chị bên cạnh, tất cả đều có ý hả hê.
Xem kìa, cô mặc kệ con gái ruột của mình, cuối cùng tự người ta còn lấy được cả tấm bằng tốt nghiệp trung chuyên rồi. Cây giống tốt của mình thì không chăm sóc, hà cớ gì đi chăm cây dại. Không nói tới thành tích của Hứa Mai Tử, Hứa Hồng, nhưng phàm là có con theo học ở trong trường thì đều rất tài giỏi rồi. Còn hai đứa cháu trai suốt ngày đi hoang thì có thể làm nên trò trống gì? Cũng chỉ có một mình Lý Tĩnh thấy tự hào thôi.
Tuy rằng người này không nói rõ ràng, nhưng Lý Tĩnh cũng có thể nghe ra ý coi trò cười của mình của người đó, sắc mặt cô ta cũng trở nên có phần cứng ngắc, da gà nổi lên vì tức giận. Cô ta kiếm cớ rồi bỏ về nhà. Kết quả vừa vào cửa thì nhìn thấy Hứa Hồng đang ngồi ở nhà chính ăn hạt dưa, cô ta tức giận đi tới đập bàn: "Ăn cái gì mà ăn, thi cử đến nơi rồi, cháu không lo lắng gì à?"
Rồi bưng hạt dưa đi, kéo Hứa Hồng vào phòng để đọc sách: "Mau học đi, buổi trưa bác hấp trứng cho cháu, chỉ mình cháu ăn thôi, để bổ não. Lần này, con nhóc Nam Nam cũng sẽ thi, chúng ta không thể thua kém nó được."
Hứa Hồng vốn có chút không vui, nhưng khi nghe tin Hứa Nam Nam cũng sẽ đi thi, chị ta lập tức trợn to mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận