Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 188

Khi người thân nhất vứt bỏ cô, những điều những người ngoài này làm, đủ để khiến cô khắc ghi trong lòng.
Bà Vu cuối cùng cũng đồng ý để Hứa Nam Nam vào bếp nấu cơm. Hứa Tiểu Mãn cũng đi theo vào bếp rửa rau, để hai vợ chồng già nghỉ ngơi ở bên ngoài.
Bà Vu nhìn về phía phòng bếp, nói với Đông Lai: "Đứa nhỏ này đúng là đứa biết ghi ơn báo đáp. Tốt hơn rất nhiều người, nhà cửa đưa cho con bé không thiệt."
"Bà nói xem, nếu chúng ta nói với con bé, để con bé làm cháu gái chúng ta thì con bé có chịu không?" Vu Đông Lai hỏi.
"Không biết được, chúng ta chừng này tuổi rồi, nếu thật làm cháu gái của chúng ta, thế không thêm gánh nặng cho người ta sao?"
Hai người đều có lương hưu, không thiếu tiền. Nhưng đầy đủ thế nào thì thân thể vẫn không tốt, phải có người chăm sóc. Trẻ con bình thường ai mà chịu chăm sóc người già chứ.
Nói đến đây, hai người không tiếp tục nói về chủ đề này nữa. Hứa Nam Nam lần này thì lại thực sự trổ một phen tài nghệ, các món xào nấu mùi vị màu sắc hương thơm đều đủ cả.
Thời đại này, món thịt kho tàu là món đưa ưa thích nhất, mọi người quan tâm nhất không phải kiểu dáng món ăn, mà là miếng thịt có to hay không, dầu có nhiều hay không. Món ăn làm ra dĩ nhiên cũng không bàn về sự tinh xảo.
Những món ăn mà Hứa Nam Nam làm khiến cho hai ông bà họ Vu phải kinh ngạc. Chừng này tuổi mà có thể khéo tay nấu ra món này thật sự không dễ dàng chút nào. Đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh có lẽ cũng không nấu được thế này.
Một bữa cơm, mọi người đều ăn uống rất vui vẻ, ngay cả bà Vu cũng hiếm có ăn hết được cả một bát cơm.
Trước khi đi, ông Vu lấy trái cây, để hai đứa trẻ mang về nhà ăn. "Cầm đi, cũng là phúc lợi trong xưởng phát, ông và bà Vu cháu răng không tốt, ăn không được."
Hứa Nam Nam không thiếu trái cây để ăn, cô có Taobao, loại trái cây nào cũng có thể ăn được. Nhưng không tiện phụ tấm lòng của ông cụ, chỉ có thể nhận lấy.
"Chị ơi, bà Vu thật hiền từ, trông có vẻ là người rất tốt." Trên đường đi, Hứa Tiểu Mãn đột nhiên nói ra một câu.
Hứa Nam Nam cười nói: "Ừm, ông Vu và bà Vu đều là người tốt."
"Tốt hơn nhiều bà nội bọn mình ấy chị, còn giống bà nội hơn cả bà chúng ta nữa." Hứa Tiểu Mãn nói. Vừa rồi, cô bé nhịn không được nghĩ rằng nếu bà nội mình giống vậy thì tốt quá.
Tiếc là bà nội cô bé...
Hứa Nam Nam nghe thấy lời này, thầm nghĩ, với tính tình đó của bà Hứa, có lẽ người không bằng bà ta trên thế giới này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Sau khi trở về từ nhà họ Vu, Hứa Nam Nam lại chuẩn bị quà cho người ở quê. Chủ yếu là mang chút đồ ăn trẻ con thích ăn cho Hổ Tử nhà chú Căn Sinh, mang chút thịt và hoa quả khô cho năm mới cho nhà thím Hoa Quế. Còn cho Thạch Đầu và Mộc Đầu mỗi đứa một chiếc cặp sách. Ngoài ra cũng chuẩn bị quà cho Hạ Thu Sinh. Có một số là mua ở xã mua bán, một số thứ thì mua trong cửa hàng Taobao.
Ngày hôm sau, hai chị em xách đồ trở về thôn họ Hứa.
Lúc đầu, chuyện Hứa Nam Nam và Hứa Tiểu Mãn lên thành phố coi như còn là một việc kỳ lạ ở thôn họ Hứa. Lần này hai chị em xách bao lớn bao nhỏ trở về, khiến không ít người phải nhìn đăm đăm, biết ngay hai chị em lăn lộn tốt ở thành phố. Không thì nào có tiền để mà mua những thứ này.
Có người vừa hâm mộ vừa hối hận. Lúc đầu chuyện Tống Quế Hoa bảo vệ hai đứa trẻ này, còn để hai đứa nó nhập hộ khẩu nhà mình khiến không ít người trong thôn cười nhạo sau lưng, cảm thấy cô ấy dài tay xen vào việc người khác, tự chuốc phiền phức. Lúc đó cười nhiều bao nhiêu thì bây giờ hối hận bấy nhiêu, sớm biết hai chị em đó giờ có thể lăn lộn tốt như vậy, lúc đó bọn họ cũng nên duỗi tay vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận