Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 679

Nhìn thấy Hứa Kiến Hải như vậy, Hứa Nam Nam không hề cảm thấy thương hại gã ta dù chỉ một chút.
Gã ta cũng là người làm cha, cũng biết đau lòng cho con gái của mình. Vậy thì tại sao lúc Hứa Nam Nam còn ở trong căn nhà đó, gã ta lại không nghĩ đến chuyện Hứa Nam Nam là con gái của anh trai ruột mà đối xử với cô tốt hơn một chút.
Trương Thúy Cầm có thể ức hiếp chị em nguyên chủ như vậy cũng là vì được gã đàn ông này dung túng, thậm chí còn ủng hộ.
Vào ba năm xảy ra nạn đói, bọn họ là thật sự ước gì nguyên chủ sẽ đói chết để có thể tiết kiệm một phần lương thực. Và sau này, bọn họ thật sự đã khiến nguyên chủ đang sống sờ sờ phải chết vì đói và mệt.
Bây giờ Hứa Hồng gây chuyện bị bắt thì lại thành đáng thương.
"Tôi không bắt Hứa Hồng, là cô ta gây chuyện ở mỏ sắt nên mới bị người đưa đi. Chú đến cục công an tìm bọn họ mà nói."
"Chú đi rồi, nhưng bọn họ không chịu thả, nói là phải nhốt một thời gian. Con bé là một đứa con gái, sao có thể bị nhốt ở một nơi như vậy được chứ?" Hứa Kiến Hải kích động nói. Gã ta vô thức muốn tranh cãi với Hứa Nam Nam, nhưng sau khi thấy vẻ mặt cười như không cười của Lâm Thanh Bách, giọng điệu lập tức nhỏ lại dần.
Người đàn ông trẻ tuổi này thật đáng sợ.
Hứa Kiến Hải tự nhận là mình không ngốc, gã ta chỉ thiếu kiến thức mà thôi.
Gã ta theo Hồng Hồng đến tỉnh lỵ, sau khi hai cha con trở về thì nhà họ Lưu đã đi đời. Sau này nghĩ lại, kẻ được lợi nhất trong chuyện này chính là người đàn ông trước mắt. Thế nên lúc đầu người đàn ông này mới cố ý để gã ta và Hồng Hồng đến tỉnh lỵ. Gã ta nghĩ sâu xa hơn, có phải những cán bộ địa phương đột nhiên đến nhà gã cũng là... Hứa Kiến Hải thấy mình nghĩ nhiều rồi, nhưng có lúc lại nhịn không được nghĩ nhiều như vậy. Càng nghĩ càng sợ.
Mỗi một hành động của bản thân đều bị người khác tính toán, Hứa Kiến Hải bỗng cảm thấy sợ hãi đến tận xương tủy.
Lâm Thanh Bách chống một chân xuống đất để chống xe đạp: "Chuyện trong nhà của ông không liên quan đến Nam Nam, sau này đừng đến làm phiền Nam Nam nữa. Về phần con gái của ông thì tất nhiên phải xử lý theo phép công rồi. Nếu ông không phục thì có thể đến ủy ban huyện, cũng có thể đến... ủy ban thành phố hoặc là ủy ban tỉnh."
Sau khi nghe Lâm Thanh Bách nói xong, Hứa Kiến Hải hoàn toàn từ bỏ hi vọng, vội vàng lắc đầu: "Tôi phục, tôi phục. Hồng Hồng bị nhốt thì cứ bị nhốt đi. Không có chuyện gì hết."
Sau khi nói xong, gã ta lập tức quay người bỏ chạy.
Hứa Nam Nam thở dài: "Tại sao bọn họ lại sợ anh mà không sợ em chứ?"
Lâm Thanh Bách mỉm cười: "Vì em có một trái tim lương thiện." Anh biết mặc dù cô gái nhỏ này quyết không chịu thiệt, nhưng mỗi lần dạy dỗ mấy người đó đều không làm mạnh tay. Đối với loại người như vậy, cần phải dạy cho một trận nhớ đời thì mới có thể khiến bọn họ nhớ lâu được.
Mấy ngày sau, Hứa Kiến Hải không đến tìm người nữa. Hứa Nam Nam cũng không cố ý nghe ngóng chuyện của Hứa Hồng. Ngược lại còn nghe Vệ Quốc Binh nói, sau khi Hứa Hồng bị nhốt một trận, khi được thả ra thì bị cha của cô ta dẫn về nông thôn.
Hơn nữa, cục công an huyện đã bàn bạc xong xuôi, sau này không thể tùy tiện viết thư giới thiệu cho bọn họ, đề phòng một số người không an phận đến thị trấn gây chuyện.
Các công nhân ở hầm mỏ rất mau quên, chẳng mấy chốc đã chẳng còn ai nghị luận về chuyện của Hứa Hồng nữa. Ngược lại, khi Hứa Kiến Sinh gặp được Hứa Nam Nam mấy lần, dáng vẻ muốn nói lại thôi, chỉ là lần nào cũng không nói gì.
Hứa Nam Nam cũng cảm thấy chuyện này đã qua rồi. Kết quả chưa được mấy ngày, trước cổng hầm mỏ bỗng xuất hiện một người tiều tụy không ra hình người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận