Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 282

Tiền kiếm được về đưa cho cô ta, con cái cũng yên tâm giao cho cô ta nuôi nấng.
Nhưng không biết bắt đầu từ bao giờ, người vợ này đã thay đổi, không còn như xưa nữa. Có lẽ không phải cô ta thay đổi, cô ta vẫn luôn như vậy, chỉ là do hắn ta chưa bao giờ hiểu rõ cô ta mà thôi.
Hắn ta quyết tâm nói: "Cô không quay về thì ở đây làm ầm ĩ sao? Nếu cô không về thì cả nhà chúng ta về quê cày cấy."
"Đừng dọa tôi, tôi chẳng làm gì cả."
"Hôm trước và ngày hôm qua, không phải cô cứ luôn quậy phá à? Cô đi hỏi xem, bây giờ còn ai trong mỏ sắt muốn gặp cô nữa không. Mới vừa nãy quản lý Lý còn gặp tôi nói chuyện, bảo tôi lo việc nhà cho tốt đi, đừng gây rắc rối nữa. Gia đình mình còn chưa quản tốt thì làm sao quản được mấy trăm người?"
Nghe hắn ta nhắc đến chuyện hai ngày trước, nỗi tủi thân trong lòng Lý Tĩnh lại dâng lên: "Anh còn nói nữa, tôi gây rối thì tôi vui lắm sao, Mai Tử vô lương tâm bỏ đi, sau này sẽ mặc kệ gia đình, thế không phải là tôi đã phí công nuôi dưỡng nó sao? Còn Hồng Hồng nữa, anh có biết nó đối xử với tôi như thế nào không, nó bảo tôi hầu hạ cho tốt không thì cút về làm ruộng đi. Anh nói xem đây có phải lời nên nói với người lớn không?"
"Vậy cô muốn làm sao, để chúng nó về quê à?" Hứa Kiến Sinh không quan trọng những việc này. Vốn dĩ hắn ta cũng không trông cậy vào việc cháu trai cháu gái sẽ nuôi mình, trước kia lúc con gái chưa rời đi, hắn ta hy vọng sau này con gái sẽ đến gặp mình khi về già. Thậm chí còn có thể kén một chàng rể. Bây giờ hắn ta cũng không sợ, sau khi hắn ta già rồi, mỏ sắt sẽ không mặc kệ hắn ta, có cái ăn, có chỗ ở, thì sợ gì.
Lý Tĩnh chỉ mong sao Hứa Hồng mau cút đi, nhưng cô ta không dám nói ra lời này. Nếu thật sự để Hứa Hồng trở về thì ngày hôm sau bà cụ sẽ cho người bắt cô ta về làm việc ngay.
Còn Hứa Lỗi và Hứa Long nữa, hai đứa cháu trai này là niềm hy vọng của cô ta, sau này Hứa Lỗi sẽ tiếp quản ban của ông Hứa. Để chúng về thì không phải những năm qua đã uổng công sao?
Nhìn sắc mặt dao động của Lý Tĩnh, trong lòng Hứa Kiến Sinh có chút bực bội.
Sao lúc nào người vợ này cũng nhiều toan tính như vậy.
Hắn ta thở dài, bất chấp tất cả suy nghĩ: "Cô không muốn về cũng được, nhưng nếu chuyện hai ngày qua lại xảy ra nữa thì cô hãy về quê đi." Dù sao đây cũng là một nơi chỉ bé bằng lòng bàn tay, nếu quậy tiếp thì sẽ về quê thật sự.
Đương nhiên Lý Tĩnh không dám ầm ĩ nữa, chỉ nhìn hắn ta nói: "Ừm, vậy bao giờ anh dọn về?"
"Xem tình hình đã, bây giờ đám trẻ hen chúc nhau cả một đống, dọn về làm gì?" Ánh mắt Hứa Kiến Sinh trầm ngâm nhìn sang một bên.
Hai vợ chồng đã hòa giải, Lý Tĩnh vui mừng rạo rực, buổi tối còn đi dọn dẹp giường đệm, chuẩn bị cho Hứa Kiến Sinh về ở bất cứ lúc nào. Mà giường đệm của Hứa Hồng vẫn trống không, cô ta cũng mặc kệ. Con bé chết tiệt vô lương tâm đó tốt nhất là đừng trở về.
"Chị, bao giờ chị về?"
Buổi tối mà Hứa Hồng còn ăn vạ trong ký túc xá của Hứa Mai Tử, làm những người khác hơi khó chịu.
Nếu không vì ngày thường Hứa Mai Tử biết cách xử sự, mọi người đã sớm tỏ vẻ bất mãn. Hứa Mai Tử là một người thông minh, đương nhiên cũng biết điều này, nên mới trực tiếp mở miệng đuổi người.
Hứa Hồng đang nằm trên giường đọc sách chép tay, nghe vậy thì không vui bĩu môi: "Về làm gì, chị không về đâu. Em không biết, bác gái xấu lắm, những điều tốt đẹp đối với chúng ta trước kia đều là giả tạo."
Hứa Mai Tử nghe được lời này thì cười nhạo trong lòng. Cái gì thật hay giả, chính chị đối xử với người ta cũng chưa chắc là thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận