Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 556

Lúc trở về nhà, Lâm Thanh Bách vẫn chưa quay lại. Tôn Hỉ Mai lại đến, đang nói chuyện với thím Lý.
Lâm Thanh Tùng liếc nhìn Hứa Nam Nam một cái, thấy cô không phản ứng, lúc này mới yên tâm.
Hứa Nam Nam thay giày, vẫn vào bếp nói giúp Lý Uyển nấu ăn như cũ, sau khi nhận được câu trả lời như dự liệu thì cô đi lên lầu.
Tôn Hỉ Mai thấy cô đi lên lầu, mím môi, cũng đứng dậy đuổi theo. Lâm Thanh Tùng trừng mắt: "Sẽ không đánh nhau chứ."
Cậu ta vội vàng đi theo. Kết quả mới lên lầu đã thấy chị dâu vào phòng anh trai, đóng sầm cửa lại.
Tôn Hỉ Mai không dám tin nhìn về phía cửa: "Sao cô ta lại bất lịch sự như vậy chứ."
Lâm Thanh Tùng cười nhạt nhẽo: "Chị dâu tôi mệt mỏi, buổi sáng đi nhiều nơi rồi." Chị dâu thật là đủ thẳng thắn dứt khoát.
Trong phòng, Hứa Nam Nam không rảnh quan tâm đến Tôn Hỉ Mai nữa. Cô vừa lên lầu là trong đầu vang lên tiếng ting ting ting dồn dập, ồn đến mức khiến cô choáng váng.
Cô cũng không quan tâm chuyện khác nữa, nhanh chóng vào phòng tiến vào Taobao.
Vừa nằm trên giường tiến vào Taobao, một đống tin nhắn hiện lên.
Tôi Là Cậu Hai: "Cô có chắc là cô không bán hàng giả chứ?"
Tôi Là Cậu Hai: "Đờ mờ, đầu chó đó rõ ràng là giả, sao có thể là thật được chứ, chắc chắn là giả."
Tôi Là Cậu Hai: "Cô làm giả thì làm giả. Sao dám làm giả thứ như vậy, ngay cả tay mơ như tôi cũng biết được là giả."
Tôi Là Cậu Hai: "Đừng tưởng không nói gì, là có thể trốn tránh sự thật. Nếu như bán cho tôi đồ ngon khác thì tôi sẽ không công khai chuyện này ra ngoài."
Có lẽ thấy Hứa Nam Nam vẫn không phản hồi, cậu ta gửi một loạt biểu tượng cảm xúc sang. Hứa Nam Nam vừa rồi chính là bị chóng mặt bởi sự ồn ào của những biểu tượng cảm xúc này.
Thằng nhóc thúi này, thua thiệt lần trước thật sự còn chưa lãnh đủ mà.
"Làm sao cậu biết đây là đồ giả, có bằng chứng không?" Cùng lắm là không phải thứ đó thôi, làm sao lại là đồ giả chứ.
Tôi Là Cậu Hai: "Mọi người trên toàn thế giới đều biết rằng thứ này được đặt trong viện bảo tàng, không ngại nói với cô rằng thứ này là do bà cụ nhà chúng tôi quyên tặng."
Hứa Nam Nam sững sờ, không thể nào, kiếp trước của cô thứ này còn lưu lạc bên ngoài không có tung tích mà.
Hoặc là nói, thế giới của thằng nhóc đối diện này cũng có thứ này?
Đáng tiếc lại không thể nào hỏi người đối diện ở thời đại gì, cũng không biết người đối diện ra sao. Hứa Nam Nam suy nghĩ một chút, quyết định hỏi vòng vèo một câu: "Bà cụ nhà cậu là ai?"
Nếu như là người nổi tiếng, cô có thể chắc chắn bà ấy có phải là người thế giới tương lai mà cô biết không.
Tôi Là Cậu Hai: "Sao tôi có thể tùy tiện nói tên cụ bà nhà tôi cho cô được chứ. Đó là nhân vật mà già trẻ lớn bé nhà chúng tôi đều phải kính trọng.”
Phải nói chuyện với thứ ngốc nghếch như này, Hứa Nam Nam cũng cảm thấy chán ghét. "Không nói chuyện với cậu nữa, tôi lại chẳng bán thứ đó, có quan tâm nó là hàng thật hay hàng giả đâu, cậu đừng tìm tôi nữa." Sau đó lại ẩn tài khoản.
Bây giờ có thể được nghỉ ngơi rồi.
Ở một nơi xa xôi khác, sau khi người thanh niên kia phát hiện mình bị ẩn, lập tức khó chịu, lại gọi điện thoại cho anh em của mình, người thanh niên ở đầu dây bên kia dường như có hơi không ngon giấc: "Tôi thức cả đêm, cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
"Không phải, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, hình như cái cửa hàng kia cũng có bán hàng giả đấy. Cô ta làm hàng giả, cũng lớn gan lắm đấy, thứ làm giả còn là thứ bà cụ quyên tăng nữa kia. Trưng bày trong viện bảo tàng lớn kia kìa, thật sự xem người khác là kẻ ngốc đấy à, cậu đừng để bị lừa."
Bên kia nghe thấy thế, vang lên tiếng cách cách cạch cạch một hồi, sau đó lập tức cúp máy.
Nhìn điện thoại bị ngắt, người thanh niên kia sững sờ. Người nào người nấy lớn gan thật, người thì bán hàng giả, người thì cúp điện thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận