Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 267

Nhìn thấy Hứa Nam Nam, trên mặt ai cũng đều là sự vui mừng.
"Đồng chí Hứa Nam Nam, cách của em thật là tốt. Bọn chị đổi lương thực bằng phiếu công nghiệp. Thế là những người dân trong làng đã đổi tất cả lương thực dự trữ trong nhà. Họ không cần tiền, họ chỉ nhận đồ vật thôi." Chị Liễu vui vẻ nói.
Hứa Nam Nam cười yếu ớt: "Có gì đâu chị."
Thấy vẻ mặt cô không ổn, chị Liễu nói: "Em sao vậy? Nhìn có vẻ không ổn."
Hứa Nam Nam ôm bụng: "Em đã một ngày một đêm không ăn không uống, thấy choáng váng đầu óc."
"Cái gì, chưa ăn tại sao không ăn tạm gì đấy ở bên ngoài?"
Sau khi nghe Hứa Nam Nam nói, những người khác cũng vây quanh lại đây.
Hứa Nam Nam nói: "Em muốn đổi nhiều chút lương thực, không nỡ tốn tiền ăn, để tiền đó đi đổi lương thực với người ta." Đang nói thì đã bị chóng mặt tới độ lắc lư.
"Như vậy sao được? Mau đến phòng y tế xem thế nào đi. Chị đến nhà ăn lấy ít đồ cho em ăn."
Mọi người đều là đồng chí, cũng có ấn tượng tốt về Hứa Nam Nam, lần này là cô đã giúp đỡ góp ý tưởng nên toàn bộ bộ phận vật tư đã đạt thành quả lớn. Họ đương nhiên là sẵn lòng giúp đỡ.
Nhờ một cô gái trẻ đỡ Hứa Nam Nam đến phòng y tế, chị Liễu tự mình đi nhà ăn lấy cháo.
Lý Tĩnh và Hứa Kiến Sinh đến ủy ban mỏ để nộp đơn, nhưng họ không thấy Hứa Nam Nam, họ lập tức lo lắng: "Nam Nam đâu?"
"Em ấy về bàn giao nhiệm vụ rồi, đi ra ngoài kiếm lương thực cho mọi người mới quay về, nước còn chưa được uống miếng nào, chưa gì đã muốn đòi nhà người ta, giờ còn tính không cho người ta làm việc hay gì?"
Chu Phương nói thẳng.
Sắc mặt của những người khác ở ủy ban mỏ cũng không được tốt.
Ngược lại Lý Thành Văn từ văn phòng đi ra, nhìn thấy hai vợ chồng đi tới thì hỏi: "Làm sao vậy, có tính làm đơn không?" Anh ấy quản việc của hậu cần, phân phối nhà ở cũng thuộc trong đó.
"Đương nhiên muốn làm, chúng tôi chỉ là hỏi một chút thôi." Lý Tĩnh lập tức đẩy Hứa Kiến Sinh, bảo hắn ta đi nộp đơn.
Dù sao hiện tại ủy ban mỏ cũng biết, bộ quản lý mỏ cũng biết, không sợ con nhóc chết tiệt đó trở mặt phủ nhận chuyện này. Nếu không nó cũng chẳng thể ở lại khu mỏ được. Cô ta không tin là con nhóc này lại sẵn sàng từ bỏ một công việc tốt như vậy.
Sau khi Hứa Kiến Sinh nộp đơn, Lý Tĩnh định nhờ hắn ta tìm Hứa Nam Nam, lập tức dọn đồ vào nhà, tránh để đêm dài lắm mộng.
Vừa định bước ra khỏi cửa ủy ban mỏ, chị Liễu đã vội vàng từ bên ngoài bước vào: "Chủ nhiệm Hứa có ở đó không?"
Vừa nhìn thấy Hứa Kiến Sinh, cô ấy cau mày nói: "Chủ nhiệm Hứa, đồng chí Hứa Nam Nam của bộ phận vật tư chúng tôi giờ đang ở trạm y tế, em ấy nhờ tôi tới nói giúp, đừng lo lắng về chuyện nhà cửa, đợi khỏe lên xíu em ấy sẽ đưa mấy người đến đó."
Nghe nói Hứa Nam Nam đang ở phòng y tế, Chu Phương lo lắng: "Nam Nam xảy ra chuyện gì, sao em ấy lại ở phòng y tế?"
Chị Liễu thở dài: "Đứa nhỏ này quá thật thà, đi công tác xa, ngại tốn tiền mua đồ ăn, bảo muốn dành dụm mua lương thực, nhịn đói một ngày một đêm rồi, vừa rồi ở trong văn phòng sắp muốn ngất xỉu tới nơi."
"Thật hay giả thế?" Lý Tĩnh đột nhiên hỏi. Vừa rồi vẫn còn ổn, làm sao lại đói rồi. Chắc là con nhỏ đó lại giả vờ rồi.
Không được, cái con nhóc chết tiệt này chắc là muốn đổi ý rồi.
Lý Tĩnh rất sốt sắng: "Khẳng định là giả, tôi phải đi xem mới được."
Nhìn thấy phản ứng của Lý Tĩnh, vẻ mặt của chị Liễu và các đồng chí khác trong ủy ban mỏ đều không dễ nhìn.
Ngay cả Hứa Kiến Sinh cũng nói: "Vội cái gì, con bé không khỏe, chúng ta đi thăm đi, chuyển nhà không vội."
"Sao lại không vội được, nó đang muốn giở trò đấy." Lý Tĩnh vội vàng nói.
Bây giờ chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện cái nhà, mắt thấy vật sắp lấy đến tay rồi, Lý Tĩnh cái gì cũng không nghe, lập tức đi tìm Hứa Nam Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận