Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 451

Bây giờ biết được Hứa Nam Nam đang yêu đương với một người khá tốt, là người của ủy ban huyện, có xe đạp để đi thì có lẽ chức vị không tệ. Không chừng có thể giúp cô ta chuyển hộ khẩu vào thành phố. Nếu như có thể có một người con rể thân phận không tồi, sau này đi ra ngoài cũng có thể diện. Ai còn có thể nói trước đây cô ta là người hầu được nữa.
Nhưng lời này cô ta cũng không tiện nói trước mặt Hứa Hồng. Hy vọng lớn nhất của cô ta bây giờ vẫn là Hứa Hồng.
Người Hứa Hồng hẹn hò là con trai của thủ trưởng. Làm thông gia với quan lớn như vậy, những người sau này làm quen được cũng đều sẽ là người ở tầng trên.
"Hồng Hồng à, cháu cũng phải nắm chắc, đừng để nó đã kết hôn rồi mà cháu còn chưa có động tĩnh đó."
Hứa Hồng bĩu môi: "Dục tốc bất đạt, bên nó có động tĩnh cũng không chắc có thể thành!" Chị ta không tin người ta biết Hứa Nam Nam bị cha mẹ đuổi ra khỏi mà vẫn mà còn bằng lòng để nó gả đến.
Ngày thứ hai Hứa Nam Nam đi làm, quả nhiên rất nhiều người tìm cô hỏi thăm chuyện người yêu.
Người yêu của người làm ở ủy ban huyện cũng không khiến người ta kinh ngạc đến vậy, chủ yếu là chiếc xe đạp kia của Lâm Thanh Bách quá gây chú ý.
Giống như là lái một chiếc Ferrari đến công ty đón bạn gái viên chức nhỏ tan làm vậy, khiến người ta không nhịn được phải tưởng tượng viển vông không thôi.
Hứa Nam Nam không biết phải nói như thế nào, chỉ nói là ở bộ vũ trang chứ không nói làm gì.
Mọi người vừa nghe là ở bộ vũ trang, lại nhìn trông sáng sủa như vậy, còn có xe đạp nữa, ai cũng cảm thấy Hứa Nam Nam tìm được một đối tượng tốt.
"Nam Nam, em hành động cũng nhanh thật đấy, bữa trước chị còn cho rằng em và chỉ đạo viên Lâm kia không chừng có thể thành đôi cơ, thế mà em đã hẹn hò rồi." Lúc ăn trưa, Chu Phương vờ như không vui nói: "Chắc là đã tìm hiểu trước đó rồi, không chia sẻ với chị gì cả."
Chị em yêu đương luôn rồi, mình lại là người biết cuối cùng, nghĩ tới là cảm thấy buồn.
Hứa Nam Nam nói: "Thực sự không phải là em cố ý giấu giếm, trước đó cứ luôn nói là bạn bè, ai biết anh ấy có ý kia chứ." Nói đến là mặt cô lại đỏ. Hôm qua cô còn hỏi Lâm Thanh Bách có ý này từ lúc nào, ai ngờ đâu Lâm Thanh Bách lại nói chính anh ấy cũng không biết. Chỉ có điều đừng nói là Lâm Thanh Bách, ngay cả cô cũng không biết sao mình lại mơ mơ màng màng rồi lại dần dần có thiện cảm. Rồi chuyện tình cảm này đã là nước chảy thành sông rồi.
Nhớ đến những hành động theo đuổi lãng mạn trước kia cô nhìn thấy kia, Hứa Nam Nam luôn cảm thấy mình có hơi thiệt thòi mà. Ai dà, được rồi, nhập gia tùy tục thôi. Thời đại ăn còn không đủ no, chuyện lãng mạn kia cũng không cần nghĩ nữa, nghĩ nhiều đến chuyện cơm áo thì hơn.
Chu Phương hỏi: "Người yêu em cũng quản em như Lý Vĩ Minh quản chị sao, bây giờ chị cũng không biết phải làm như thế nào nữa?" Hiện tại hai người đang chiến tranh lạnh, chị ấy không muốn ăn cơm với Lý Vĩ Minh.
Ngoảnh đầu lại nhìn, Lý Vĩ Minh còn đang ăn cơm ở một bàn khác, thỉnh thoảng nhìn sang phía bọn họ. Chị ấy bĩu môi hừ một tiếng, lại nhìn Hứa Nam Nam.
Quản? Hứa Nam Nam nghĩ, hình như Lâm Thanh Bách không quản cô nhỉ. Ăn cơm thì anh chỉ mong sao cô ăn nhiều chút. Ăn mặc, dường như cũng không quản. Trái lại còn cho cô một xấp phiếu vải quân dụng để cô muốn mua gì mặc thì cứ mua, đừng tiết kiệm. Thấy trong nhà cô toàn người già với trẻ con, cho rằng gia đình cô khó khăn luôn đấy.
Có điều tình huống không giống, cũng không thể lấy ra để so sánh: "Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, ai biết được sau này thế nào."
Chu Phương phiền muộn xị mặt: "Thật là càng nghĩ càng không muốn kết hôn nữa. Một mình chị ăn ngon uống ngon, sau khi kết hôn chuyện gì cũng phải bận tâm. Nghĩ đã thấy mệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận